Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1187 - Chương 1197: Sao Lại Có Loại Cảm Giác Như Lừa Gạt Tình Cảm Vậy Nhỉ?

Chương 1197: Sao lại có loại cảm giác như lừa gạt tình cảm vậy nhỉ?
 

Tần Dương một chuyến bốn người kéo theo hành lý đi ra từ sân bay Seoul.

Hít thở một hơi bầu không khí đã hơi ẩm thấp, Hắc Báo vươn hai tay làm một tư thế ôm khoa trương, cười khà khà nói:

- Các mỹ nữ Hàn Quốc thân mến, anh tới rồi đây!

Ánh mắt Thược Dược ghét bỏ nhìn Hắc Báo, nói lời châm chọc:

- Đại ngựa đực, lần này tới là để làm việc, nếu vì tán gái mà làm hỏng chuyện, cẩn thận da của anh!

Hắc Báo cười khì khì, không thèm để ý chút nào tới lời uy hiếp của Thược Dược:

- Haiz, nhiệm vụ nhỏ, không thành vấn đề đâu, yên tâm đi, tôi đã lúc nào làm lỡ quốc sự, lão đại cũng đã từng khuyên bảo một lần, cho dù nhiều chuyện lớn thế nào thì đều phải ra tay toàn lực, sư tử vồ thỏ tôi cũng không dám quên đâu.

Thược Dược hừ lạnh nói:

- Nhớ kỹ là được, nếu như đã quên, đợi đến ngày chúng tôi tham gia tang lễ của anh đi!

Hắc Báo cười cười, không hề thấy vẻ giận dữ chút nào, ngược lại trong mắt không che dấu được sự vui sướng.

Không chỉ có Hắc Báo, đến cả Liệp Ưng trầm ổn trước kia, trong mắt cũng bùng cháy ngọn lửa nhiệt huyết.

Đã hai năm rồi!

Bọn họ rốt cục một lần nữa quay trở về bên cạnh Tần Dương, một lần nữa xây dựng lại tổ đội Tia Chớp, có lẽ điều tiếc nuối duy nhất chính là King Kong bị thương mà rút lui, khiến đội ngũ của bọn họ không được đầy đủ, nhưng King Kong không tính là bị thương nặng, hiện giờ đã cưới được vợ, cuộc sống hạnh phúc an ổn, các anh em ngược lại cũng đều cảm thấy cao hứng vì hắn, ngược lại cũng không có gì đau lòng cả.

Ánh mắt Tần Dương đảo qua ba người, cười nói:

- Mọi người không cần khẩn trương, chuyện lần này rất đơn giản, coi như là khách tới du lịch thôi, thả lỏng tâm tình.

Tần Dương hơi ngừng lại một chút, sau đó phân phó:

- Hắc Báo và Liệp Ưng đều tự đi lại đi, chờ đợi lệnh, Thược Dược tạm thời đảm nhận vai trò trợ lý của tôi một chút, đảm nhiệm nghiệp vụ phiên dịch, lái xe... Với thân phận của tôi hiện giờ thì có trợ lý bên cạnh rất hợp lý, quan trọng nhất là tiếng Hàn của tôi quá kém, trong khoảng thời gian này phải bù lại, nếu không thì tôi hết cách hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi.

Hai người Liệp Ưng và Hắc Báo dứt khoát gật đầu:

- Được!

Hai người cũng không nói thừa lời, trực tiếp xoay người kéo vali hành lý bước đi. Khi bọn họ tới, đến cả chỗ ngồi cũng không ở cạnh nhau, bọn họ chính là du khách không có quan hệ gì với Tần Dương cả.

Sau khi hai người rời đi, Tần Dương quay đầu lại cười nói:

- Đi thôi, chúng ta cũng thuê xe đi.

Thược Dược đi theo bên cạnh Tần Dương cùng đi về phía trước, đồng thời hỏi thăm:

- Chúng ta ở khách sạn riêng, hay là khách sạn do hội giao lưu sắp xếp?

Tần Dương cười nói:

- Ở khách sạn được sắp xếp đi, có người sắp xếp không ở, lại muốn ở riêng, như vậy tương đương với để người khác có một lý do nghi ngờ, tất cả những gì chúng ta làm đều phải hợp tình hợp lý.

Thược Dược mỉm cười nói:

- Hợp tình hợp lý làm quen với Kim Eunjung, lại hợp tình hợp lý trở thành bạn bè, ừ, loại rất thân mật?

Tần Dương sờ lên cái mũi, biểu lộ thoáng có điểm quẫn bách:

- Sao lại có loại cảm giác lừa gạt tình cảm người khác thế nhỉ, nếu thật sự làm như vậy thì chẳng phải rất khốn nạn sao?

Thược Dược thản nhiên đáp lại:

- Anh đang thi hành nhiệm vụ đặc biệt đó, đừng để ý những chi tiết này.

Tần Dương lắc đầu:

- Dù sao vẫn còn có thời gian, tôi nghĩ lại xem còn có cách khác hay không.

Thược Dược nhướng mày nói:

- Vợ của Kim Mingook trước kia chết do tai nạn xe, hiện giờ chỉ có một mình toàn tâm vùi đầu công việc nghiên cứu khoa học, tính cách bản thân cũng nghiêm túc, khó có thể tiếp cận, anh muốn trực tiếp ra tay trên người con người này sợ rằng không dễ dàng.

Tần Dương cũng có chút đau đầu:

- Đúng vậy.

Thược Dược cười nói:

- Anh cứ từ từ suy nghĩ, bước công việc điều tra của chúng ta tiến hành mở rộng, ngoài ra mỗi ngày anh còn phải học tiếng Hàn với tôi, trong vòng nửa tháng anh phải có thể hoàn thành dùng từ trao đổi cơ bản, trong vòng một tháng anh phải đạt tới mức độ trao đổi không hề có trở ngại với người không quen biết, tôi cũng không thể luôn đứng bên cạnh phiên dịch cho anh được.

Tần Dương gật đầu, cười khổ nói:

- Theo như tiết tấu này, tôi phải chạy khắp thế giới trong mấy năm, chẳng phải tôi cũng sẽ thông thạo mười bảy, mười tám loại ngôn ngữ rồi sao?

Thược Dược tỏ vẻ đương nhiên nói:

- Đối với người có thiên phú ngôn ngữ thì đó cũng không phải chuyện không thể, huống chi anh là người tu hành, năng lực lĩnh ngộ trí nhớ mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, người khác có lẽ phải học một năm, nhưng anh cần gì nhiều thời gian như vậy.

Tần Dương gật đầu. Thược Dược nói rất đúng, học tập ngôn ngữ chỉ cần có trí nhớ kinh người là có thể nhanh chóng nhớ rõ tất cả những từ vựng cơ bản cùng với vận dụng những quy tắc từ vựng này, cộng thêm đủ loại tình cảnh luyện tập mô phỏng đối thoại thì đương nhiên nhanh chóng vận dụng được tự nhiên, với người có tinh thần lực vô cùng cường đại như Tần Dương thì cũng không phải chuyện phức tạp gì.

Nếu không như vậy, hai năm qua Tần Dương không ngừng hụt lớp, sao học tập lại không bị thụt lùi, ngôn ngữ nắm giữ từng lớp từng lớp một như vậy?

Hai người thuê xe đến khách sạn do tổ chức hoạt động trao đổi piano lần này sắp xếp, làm thủ tục vào ở, nhận một phần thời gian biểu hoạt động này, về phòng trong khách sạn của mình.

Lần hoạt động trao đổi piano này là sự hợp tác song phương giữa Hàn và Trung, chỉ riêng thúc đẩy trao đổi phát triển ở phương diện piano giữa hai nước, Trung Hoa đã có không ít nhân sĩ piano quyền uy được nhận giấy mời, trừ những chuyên gia này ra, thế hệ thanh niên cũng có một số cá nhân nhận được giấy mời.

Tần Dương liếc mắt nhìn danh sách tham dự, trên danh sách bất thình lình có một người quen không tính là quen, đó chính là Hậu Lang giành được giải ba trong lần thi đấu lựa chọn của tổ đề cử, tháng một tới đây người này cũng sẽ đi với Tần Dương và một tuyển thủ khác tới Nhật Bản tham gia trận chung kết thi tuyển lựa chọn ở Nhật Bản.

Tần Dương nghỉ ngơi trong phòng một lát thì tới thời gian cơm tối, Tần Dương gọi Thược Dược tới, cả hai cùng đi tới tiệc rượu tối.

Tần Dương đi vào sảnh tiệc, ánh mắt liếc qua liền phát hiện Hậu Lang, hắn cũng không sốt ruột, dẫn theo Thược Dược tự lấy đồ ăn, ngồi ở một bàn trống.

Sảnh tiệc tối này rất lớn, một bên bày ra đủ loại mỹ thực cung cấp cho tân khách lấy dùng, còn có các loại rượu ngon miễn phí, không ít nhân viên phục vụ mặc trang phục gọn gàng, sạch sẽ phục vụ cho mọi người.

Phía chịu trách nhiệm đứng ra tổ chức hiển nhiên cũng tốn tâm tư, hi vọng mọi người có thể trao đổi được nhiều ở nơi đây, thậm chí bên trái còn đặt một chiếc piano cho mọi người sử dụng.

Hậu Lang bên kia cùng ngồi một chỗ với mấy người từ trong nước tới, sau khi hàn huyên được một lúc, ánh mắt đảo qua xung quanh, thấy được Tần Dương liền chào hỏi đám người bên cạnh hắn ta một chút, bưng ly rượu của mình lên đi tới.

- Tần Dương!

Tần Dương ngẩng đầu lên, cười nói:

- Hậu Lang, chúng ta lại gặp mặt rồi, mời ngồi.

Hậu Lang ngồi xuống vị trí đối diện, ánh mắt nhìn tới Thược Dược ngồi bên cạnh, Tần Dương mỉm cười chủ động giới thiệu:

- Đây là Vương Vân, trợ lý của tôi, cũng là phiên dịch, dù sao tôi cũng không nghiên cứu gì tiếng Hàn cả.

Hậu Lang giật mình, cười nói:

- Cũng đâu chỉ có mình cậu, lần này người tới sợ rằng chỉ có một, hai người biết nói tiếng Hàn thôi, bên phía ban tổ chức còn chuẩn bị phiên dịch viên cho chúng ta đấy, không ngờ cậu ngược lại dẫn theo phiên dịch viên tới.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Tôi đã chuẩn bị thuận tiện du ngoạn một thời gian ngắn ở Hàn Quốc rồi đấy, không có phiên dịch rất phiền toái, vẫn nên tự mình dẫn theo thì hơn.

Hậu Lang hiểu gật đầu, trong ánh mắt xuất hiện vẻ hâm mộ. Hắn biết được thân phận phú ông của Tần Dương, người như vậy đích thân dẫn theo trợ lý mỹ nữ tới không phải rất bình thường sao?

Tần Dương buông thìa trong tay xuống, lau miệng, bưng ly lên uống một ngụm, thuận miệng hỏi:

- Đại Vân không ở trong danh sách được mời sao?
Bình Luận (0)
Comment