Chương 1198: Khiêu khích công khai
- Vốn dĩ sẽ ở đây, nhưng chuyện ở Bằng Thành kia... chính bản thân anh ta đã khéo léo từ chối không tới, dù sao đến đây cũng sẽ thấy xấu hổ, bản thân anh ta cũng ngại ngùng, người khác cũng ngại.
Tần Dương cười nói:
- Như vậy ngược lại cũng đúng, qua thời gian không lâu nữa là mọi người sẽ từ từ quên đi thôi, chỉ cần anh ta tìm lý do sơ qua một chút là được rồi, việc này sẽ trôi qua thôi.
Hậu Lang cười nói:
- Phải đấy, chẳng qua cũng phải nói tới chuyện này quả thật tiện nghi nhất chính là tôi rồi, nếu như anh ta không náo ra chuyện như vậy, với thực lực của anh ta, cho dù không phải hạng một thì cũng là hạng hai, như vậy tôi chỉ có thể đứng hạng thứ tư, sẽ không có tư cách tới Nhật Bản nữa rồi.
Tần Dương buông chiếc ly trong tay xuống, khẽ cười nói:
- Loại chuyện này ai có thể đoán được, trong cuộc thi có người thất bại, đương nhiên có người thành công, chỉ có thể nói rõ vận khí của anh tốt, được ông trời nhớ thương thôi.
Hậu Lang cười ha ha nói:
- Tuy nói vậy dường như có vẻ không tốt lắm, nhưng có thể nói sự thật là được ông trời nhớ thương, mặc dù chưa chắc đã được đi Warsaw, nhưng có thể đại diện Trung Quốc tham gia thi đấu khu vực châu Á ở Nhật Bản thì tôi đã rất thỏa mãn rồi, ngược lại là cậu đất, thực lực mạnh như vậy, bỗng nhiên nổi tiếng, hoàn toàn có thực lực đi Warsaw.
Tần Dương nói lời khiêm tốn:
- Mỗi người đều có cơ hội, thật ra thực lực của mọi người không cách biệt nhau lắm, thi đấu mà, thường càng phải xem tố chất tâm lý và phát huy tiên chuẩn, có người vừa thi đấu gì đó luôn có thể vượt qua phát huy trạng thái, có người vừa thi đấu đã hoảng hốt không làm gì được, bản lĩnh của mình mười phần biến mất bảy phần...
Hậu Lang gật đầu nói:
- Nói cho cùng thì hành trình tới Nhật Bản khi đó cùng cố gắng với mọi người, ừ, có lẽ còn phải nhờ cậu chiếu cố nhiều hơn đấy.
Lời Tần Dương nói giống như làn gió xuân ấm áp:
- Ra cửa vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, tôi chính là một người mới, có rất nhiều chuyện không hiểu, mong mọi người chỉ điểm nhiều hơn.
Hai người khách sáo mấy câu, đều cảm thấy con người đối phương cũng không tệ lắm, giọng điệu nói chuyện lập tức hài hòa hơn, dù sao lần trước ở Bằng Thành mọi người nhận thưởng xong liền đường ai nấy đi, tối đa cũng chỉ đều tự chào hỏi nhau, vẫn chưa có nhiều cơ hội nói chuyện phiếm vài câu.
Hậu Lang năm nay hai mươi bảy tuổi, lớn hơn năm tuổi so với Tần Dương, trong giới piano cũng có thanh danh không nhỏ, chỉ có điều bị danh tiếng của ngôi sao thế hệ mới Đại Vân kia lấn áp, danh tiếng của hắn ta cũng có chút phai nhạt đi.
Hậu Lang nắm rõ lòng bàn tay chuyện tình trong giới này, cũng hiểu rất nhiều lần hội giao lưu này, nói cho Tần Dương biết được rất nhiều chuyện liên quan tới hội giao lưu, lúc này Tần Dương mới hiểu rõ ràng đằng sau hội giao lưu này kỳ thực có bóng dáng của hai quốc gia, đây là một lần trao đổi mang sắc thái chính trị, cũng là một lần thể hiện những nhân vật ưu tú cho thế giới bên ngoài biết.
Cũng chính là một lần thể hiện sự ưu tú như vậy, cho nên một cuộc trao đổi giao lưu piano nhìn qua rất bình thường mới có thể tổ chức một cách khoa trương như vậy, ở khách sạn tốt nhất, các quan lớn quan trọng phía Hàn Quốc làm khách mời khai mạc, bên phía Trung Quốc đương nhiên cũng có tổ chức dẫn đội tương ứng đáp lại, hai quốc gia đều cùng phát biểu một vài tiếng gió đại diện phía chính phủ.
Sau khi Tần Dương nghe xong có chút kinh ngạc, hắn không ngờ một hội giao lưu trao đổi piano trông qua rất bình thường lại ẩn chứa ý nghĩa chính trị đặc biệt lớn tới như vậy, nhưng hắn cũng chỉ kinh ngạc mà thôi, những điều này không phải chuyện hắn cần thật sự quan tâm, hắn chỉ muốn lần lượt làm theo trình tự tham gia lần giao lưu này là được.
Hắn đến Hàn Quốc có nhiệm vụ khác, tham gia lần hội giao lưu này chẳng qua chỉ là một màn che dấu mà thôi, trong trận chiến chính trị âm thầm này hắn vốn dĩ không phải diễn viên.
Tần Dương đang thuận miệng nói chuyện với Hậu Lang, một người đàn ông đẹp trai mắt xếch, dáng người thon dài bưng ly rượu đi tới, ánh mắt nhìn tới Tần Dương, dùng tiếng Anh hỏi:
- Xin hỏi... Anh là Tần Dương - Tần tiên sinh?
Tần Dương đương nhiên không hề có chướng ngại khi dùng tiếng Anh trao đổi, mỉm cười nói:
- Là tôi, anh là?
Người đàn ông đẹp trai hơi khom người:
- Tôi tên Liễu Thành Mân, lần đầu gặp mặt, xin hãy quan tâm nhiều hơn.
Tần Dương đứng dậy, chủ động vươn tay:
- Liễu tiên sinh, xin chào!
Liễu Thành Mân mỉm cười vươn tay ra:
- Trước kia tôi có chú ý tới cuộc thi tổ đề cử của Trung Quốc ở Bằng Thành, Tần tiên sinh dứt khoát giành được giải nhất, tuổi còn trẻ như vậy đã khiến người ta phải khâm phục.
Tần Dương nhếch mày:
- Liễu tiên sinh chú ý tới phần thi đấu của tổ đề cử, chẳng lẽ Liễu tiên sinh cũng sắp tới Nhật Bản tham gia tranh tài?
Liễu Thành Mân mỉm cười gật đầu:
- Đúng, ở một ý nghĩa nào đó, ở Nhật Bản chúng ta đều có đối thủ cạnh tranh, tôi đương nhiên phải hiểu một chút đối thủ của tôi mạnh thế nào... Xin bỏ qua cho tôi dùng từ đối thủ để hình dung, trên sân đấu là đối thủ, dưới sân đấu cũng có thể làm bạn bè.
Tần Dương cười nói:
- Đương nhiên không để ý.
Liễu Thành Mân mỉm cười nói:
- Vì để gia tăng thêm cho bầu không khí của buổi tiệc rượu tối ngày hôm nay, đợi lát nữa sẽ có trò chơi, hai bên Trung Quốc và Hàn Quốc đều sẽ phái người tham gia trò chơi, đương nhiên, vì để cho trò chơi càng đặc sắc kịch liệt hơn, phía ban tổ chức còn sắp xếp phần thưởng có giá trị xa xỉ, thế nào, có hứng thú chơi một chút hay không?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Tôi cũng không có hứng thú với trò chơi lắm, tôi càng thích ngồi ở đây tâm sự hơn.
Liễu Thành Mân mỉm cười, giang hai tay ra nói:
- Được rồi, vậy thì cũng thật đáng tiếc, tôi xác định bản thân đại biểu tham gia chơi một lần, cá nhân tôi rất hi vọng anh cùng chơi một chút, thực lực của anh rất mạnh, đấu với những đối thủ thực lực mạnh sẽ càng khiến tôi có thể hưng phấn hơn lên, có thể càng kích phát được tiềm lực của tôi hơn.
Khi Liễu Thành Mân nói chuyện, trong mắt không hề che dấu mũi nhọn, giống như một thanh kiếm bị phong ấn tỏa ra khí thế bức người.
Tần Dương phản ứng rất bình tĩnh trước lời khiêu chiến gần như không hề che dấu này của Liễu Thành Mân, mỉm cười nói:
- Không phải khi nãy anh đã nói rồi sao, đây không phải do trưởng ban tổ chức chỉ định người tham gia trò chơi sao, đến lúc đó xem tình huống đi.
Liễu Thành Mân hơi hếch cằm lên:
- Được, tôi đợi anh trên sân khấu thi đấu.
Liễu Thành Mân khom người, xoay người rời đi, từ đầu tới cuối đều không nói một lời nào với Hậu Lang, tối đa cũng chỉ gật đầu nhẹ tượng trưng một cái mà thôi.
Hậu Lang nhìn theo bóng lưng của Liễu Thành Mân, trong ánh mắt thoáng có vẻ giận dữ:
- Liễu Thành Mân này quá kiêu ngạo rồi, đây là khiêu khích công khai đấy!
Tần Dương lười biếng bưng cái ly trước mặt mình lên:
- Nói là hội giao lưu, nhưng nếu đã dính dáng tới hai quốc gia rồi thì ai không muốn thắng chứ, chỉ sợ cũng giống như lời anh nói quả thật lần giao lưu này mang ý nghĩa chính trị nhất định, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng thi đấu giữa mọi người với nhau. Thi đấu không phải là cách trao đổi trực tiếp nhất sao, còn có điều gì khắc sâu ấn tượng hơn so với việc thắng thua đây?
Tần Dương hơi ngừng lại một chút, sau đó mỉm cười nhìn Hậu Lang:
- Cá nhân tôi vô cùng ủng hộ các anh tham gia trò chơi, sau đó quyết đấu một trận thư hùng với bọn họ, tốt nhất có thể chém Liễu Thành Mân này ngã ngựa cũng được, tôi thấy tuổi của anh ta có lẽ lớn hơn anh một chút, nhưng hẳn cũng không kém nhiều lắm...