Chương 1199: Thi đấu giải trí
Sắc mặt của Hậu Lang hơi đổi, biết suy nghĩ trong lòng mình bị Tần Dương nhìn thấu, lập tức có phần ngượng ngùng.
Khi Liễu Thành Mân vừa bước tới đây, mặc dù diễn vẻ nho nhã lễ độ, nhưng gã ta lại chỉ nói chuyện với Tần Dương, khiêu chiến Tần Dương, căn bản không phản ứng lại Hậu Lang.
Liễu Thành Mân nói tới cách đây không lâu hắn ta có chú ý tới cuộc thi đấu của Trung Quốc ở Bằng Thành, như vậy hắn ta chắc chắn cũng đã nhìn thấy một màn Đại Vân nổi điên kia, đương nhiên cũng biết top ba người đứng đầu lần này là ai, có lẽ hắn ta thật sự không để ý Hậu Lang là ai, hoặc có thể là hắn ta biết Hậu Lang là ai, có lẽ hắn ta vốn dĩ không có bất cứ hứng thú nào với loại người dự khuyết may mắn được vào top ba này.
Trong mắt của hắn ta chỉ có Tần Dương hạng nhất, điều hắn ta coi trọng chỉ là được khiêu chiến với Tần Dương mà thôi.
Hậu Lang đứng dậy:
- Tôi đi nghe ngóng tình huống cuộc thi đấu kia như thế nào, còn có tình hình của Liễu Thành Mân kia.
Tần Dương vươn tay làm một tư thế mời tự nhiên.
Sau khi Hậu Lang rời đi, Thược Dược vẫn luôn trầm mặc mỉm cười nói:
- Tranh đấu mọi lúc mọi nơi nhỉ.
Thân người Tần Dương hơi ngửa ra sau, thoải mái tựa lên phần tựa lưng sô pha mềm mại, mỉm cười nói:
- Đúng, bất cứ cuộc thi đấu cùng ngành nào chung quy cũng sẽ có ý phân cao thấp, sao có thể chỉ là giải trí vui đùa được?
Thược Dược tò mò hỏi:
- Anh thật sự không tham gia sao?
Tần Dương cười nói:
- Tôi nghĩ trường hợp như vậy nhất định có rất nhiều người nguyện ý biểu hiện một chút, cơ hội như vậy tôi không cần tranh, tránh cho vô duyên vô cớ lại bị người khác ghen ghét.
Thược Dược bĩu môi, khẽ nói:
- Không làm cho người ta đố kị là kẻ tầm thường, thiên tài đi tới đâu cũng đều bị kẻ khác đố kị, nhưng như vậy thì sao, bóp nát nó là được rồi!
Tần Dương bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Cho dù tôi có thật sự phân cao thấp với Liễu Thành Mân, đến Nhật Bản đương nhiên cũng phải tranh đua cao thấp, điều này không cách nào trốn tránh được, hiện giờ ôm thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện đi thôi.
Hai mắt Thược Dược sáng ngời nhìn Tần Dương:
- Những người khác là có chút bản lĩnh còn ước gì nói cho người khác biết bản lĩnh của bản thân bưu hãn thế nào, nhưng mà anh thì lại luôn khiêm tốn như vậy...
Tần Dương cười khà khà:
- Chỉ có hai câu, thứ nhất, chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng phi chân nhân; thứ hai, cao thủ ở dân gian, hơn nữa cho dù muốn xuất hiện thì cao thủ luôn xuất hiện áp đảo.
Thược Dược cười vui vẻ trước lời này của Tần Dương, hai tay nhẹ nhàng chuyển động chiếc ly thủy tinh trên tay:
- Ý của anh là nếu như người khác không trị được, vậy thì anh vẫn sẽ ra tay sao?
Tần Dương mỉm cười:
- Đương nhiên, mặc dù cá nhân tôi cũng không muốn làm náo loạn, nhưng điều này còn liên quan tới thể diện của đoàn giao lưu, lớn hơn còn liên quan tới vấn đề mặt mũi của Trung Hoa, nếu như tôi có năng lực thì tất nhiên tôi phải xuất hiện một lần rồi.
Ánh mắt Thược Dược đảo qua một đám nam nữ thanh niên với vẻ mặt hưng phấn đang cùng tụ tập một chỗ thảo luận ở đằng xa, mỉm cười nói:
- Hiện giờ người muốn ra đấu chắc chắn có không ít, anh không muốn tranh đoạt danh tiếng của người khác, cho nên để người khác lên trước, nếu như thua, làm không được thì anh lại lên, nếu như làm được thì anh ngồi xem cuộc vui, chính là ý này?
Tần Dương cười nói:
- Ý nghĩa quả thật là như vậy, chẳng qua phải xem là trò chơi gì, nếu như tôi không thể làm gì được thì bêu xấu không bằng giấu dốt rồi.
Hậu Lang hiển nhiên vẫn rất bội phục con người Tần Dương này, cho dù là thực lực hay là thành tựu mà hắn đạt được ở độ tuổi còn rất trẻ, hắn đi nghe xong một vòng rồi lại quay trở về ngồi đối diện với Tần Dương.
- Là trò chơi so tài kiến thức cơ bản, chia làm điều khiển và khả năng nghe, nghe nói mỗi phần thi đấu đều đã chuẩn bị tiền thưởng, khoảng chừng năm mươi ngàn nhân dân tệ."
Tần Dương nhíu hàng mày:
- Điều khiển và khả năng nghe, so như thế nào?
Hậu Lang cười nói:
- Trên thị trường hiện nay có rất nhiều loại trò chơi piano, ví dụ như bậc thầy tiết tấu, bậc thầy piano... Mục so tài điều khiển đại khái cũng không khác lắm so với trò chơi trên thị trường, phát hình một khúc dương cầm, đến lúc đó sẽ phát lên trên màn hình lớn, trên màn hình lớn sẽ có những nốt nhạc khác nhau, trong nháy mắt khi nốt nhạc xuất hiện thì người tham gia so tài cần chiếu theo khóa vị...
Tần Dương gật đầu bày tỏ đã hiểu, mặc dù hắn chưa từng chơi những trò chơi như vậy, nhưng cũng biết được, hơn nữa loại này thuộc dạng luyện tập điều khiển cơ bản, xác thực là kiến thức cơ bản mà đám người luyện tập piano cần nắm vững.
- Cái đó không khó lắm đi, có lẽ bọn họ bắn tới chỗ khó đặc biệt chăng?
Hậu Lang nhún vai nói:
- Rất đơn giản, tăng tốc một khúc dương cầm, tốc độ đánh đàn đương nhiên phải nhanh hơn, gấp 1,5 lần, gấp đôi, gấp bốn, không ngừng tăng nhanh, tốc độ của con người chung quy có cực hạn, đương nhiên cũng có thể so sánh phân ra cao thấp rồi.
Tần Dương giật mình:
- Nói cách khác, không thể so tiết tấu tình cảm gì đó, mà là so sánh tốc độ, so tỉ lệ chính xác, phải không?
- Đúng!
Hậu Lang cười giải thích:
- Thật ra đây cũng là một loại kỹ xảo mà các nghệ sĩ piano thường dùng để luyện tập tốc độ điều khiển của bản thân, mới bắt đầu tăng tốc có thể sẽ bận rộn luống cuống, thế nhưng khi tốc độ tay tăng lên rồi, động tác nắm giữ được đến mức độ nhanh giữa nhịp điệu và tiết tấu thì sau đó thực lực một cách tự nhiên cũng tăng lên theo, đương nhiên cao thủ không cần luyện tập như vậy, dù sao trên đời này mức độ nhanh của một khúc nhạc cũng có cực hạn, vượt qua cực hạn kia thì khúc nhạc cũng sẽ biến vị rồi.
Tần Dương gật đầu tỏ vẻ tán đồng:
- Đây cũng là một phương pháp không tệ.
Hậu Lang nhìn biểu tình của Tần Dương, tò mò hỏi:
- Khi cậu học piano không sử dụng loại phương pháp kiến thức cơ bản này tăng tốc độ điều khiển tay sao?
Tần Dương cười nói:
- Đạo lý giống nhau, nhưng phương thức không giống nhau. Thầy của tôi quy định cho tôi bình thường đàn một khúc nhạc hoàn chỉnh phải có thời gian ngắn hơn so với khúc nhạc thông thường, hơn nữa không thể bỏ sót bất cứ chỗ nào, nếu như bỏ sót thì phải bị phạt, vì lo lắng bị phạt, đôi tay này đương nhiên phải biến động rồi... Thi đấu khả năng nghe thì sao, nghe khúc nhạc phân biệt tên khúc nhạc đó sao?
Hậu Lang mỉm cười nói:
- Đúng vậy, sẽ cắt ra một số giai điệu nhỏ từ trong nhiều khúc nhạc khác nhau ra, cho người tham gia nghe, để mọi người đoán.
Tần Dương nhíu mày, điều khiển thì hắn cũng không sợ, hơn nữa còn rất có tự tin, nhưng nghe đoạn giai điệu thì hắn không cách nào tự tin được, ai bảo hắn chỉ là một tuyển thủ nghiệp dư, một số khúc nhạc kinh điển thế giới thì có lẽ hắn có thể nhớ rõ, cũng phân biệt ra được, nhưng những khúc nhạc kém nổi tiếng hơn chỉ sợ hắn không cách nào phân biệt ra được.
Tần Dương không biểu lộ suy nghĩ của bản thân, chỉ hỏi:
- Anh dự định thử một lần?
Hậu Lang ừ một tiếng:
- Đúng vậy, dù sao cuộc thi đấu này chủ yếu chia hai phe là Trung Quốc và Hàn Quốc, nghe âm thanh phân biệt khúc nhạc thích hợp với nhà nghệ thuật điêu luyện có kinh nghiệm phong phú hơn, nhưng so với điều khiển thì hiển nhiên thích hợp để dùng so đấu giữa những người trẻ tuổi, tôi dự định khiêu chiến Liễu Thành Mân!
Tần Dương nghĩ thấy cũng đúng, bản thân hắn ở phương diện nghe giai điệu có thể yếu hơn, nhưng Liễu Thành Mân cũng không lớn hơn bao nhiêu tuổi so với hắn, mà thời gian hắn chìm đắm trong thế giới piano cũng có hạn, so ra mà nói những chuyên gia nghệ sĩ dương cầm lớn tuổi trên thế giới cả đời chìm đắm trong piano ở phương diện này hiển nhiên có ưu thế hơn.
Trái tim Tần Dương lập tức thả lỏng, cười nói:
- Được, chúc anh thắng ngay trong trận đầu, giành được tiền thưởng, nhớ kỹ phải mời uống rượu, ăn thịt nướng đấy!
Hậu Lang ngập tràn ý chí chiến đấu, nắm chặt nắm tay, vung một cái:
- Được, chiến thắng thì tối tôi mời uống rượu!