Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1194 - Chương 1204: Những Đốm Chấm Nhỏ Hỗ Trợ Dựa Vào Nhau

Chương 1204: Những đốm chấm nhỏ hỗ trợ dựa vào nhau
 

Bầu không khí kỳ lạ trong toàn bộ đại sảnh bị cuốn đi, và tất cả mọi người nhìn chăm chú vào hai màn hình được chiếu trước mặt.

Trên màn hình trước mặt của Tần Dương vẫn như cũ là 100% màu vàng óng ánh, nhưng những con số trên màn hình ở trước mặt của Liễu Thành Mân lại chạy thay đổi không ngừng. Tuy nhiên những con số này cũng liên tục tăng lên, liên tục gần đến 100%. Nhưng tất cả mọi người đều biết là nó mãi mãi sẽ không thể biến thành con số 100% được.

Liễu Thành Mân sơ xuất rồi!

Những người bên phía Trung Quốc thì sắc mặt hiện rõ sự vui mừng không thể che giấu được. Còn về bên phía Hàn Quốc ai nấy cũng đều nắm chặt bàn tay, và ánh mắt thấp thỏm không yên.

Do trải qua thời kỳ tuyệt vọng tê tái của trước kia, nên mọi người hình như là ngay lập tức đã trở về trạng thái ban đầu, và chờ đợi kết quả thắng thua.

Một ông già người Trung Quốc thì nắm chặt hai bàn tay, và ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu rồi líu ríu hạ giọng nói:

- Giữ vững nhé!

Hậu Lang cắn chặt môi, cắn như kiểu dùng hết sức cắn vậy. Đến nỗi dường như là sắp bật máu rồi, nhưng hắn lại không hề có cảm giác gì.

Nhất định phải thắng đấy!

Thời gian đi qua từng giây từng giây một, và đến khi những nốt nhạc cuối cùng được hạ xuống. Lúc cuối cùng trên màn hình là một màu trắng bóng và tiếng âm nhạc cũng dừng theo. Tất cả mọi người nín chặt hơi thở và ngay lập tức toàn bộ được thở phun ra ngoài.

- Thắng rồi!

- Nghịch thiên! Đúng là nghịch thiên mà!

- Đây có thể nói là một trận đấu thần kỳ.

- Giỏi quá! Giỏi quá! Tần Dương giỏi quá!

Tiếng hoan hô của bên Trung Quốc vang lên như sấm vậy, tiếng vỗ tay, tiếng reo hò và tiếng trầm trồ khen ngợi cứ liên tục không ngừng.

Ngược lại, trong nhóm người của bên Hàn Quốc lại im ắng đến lạ, nhưng lúc tiếng vỗ tay đầu tiên ở trong nhóm của bên người Hàn Quốc bỗng nhiên vang lên, thì tất cả người của đoàn giao lưu bên Hàn Quốc cũng đều vỗ tay.

Tiếng vỗ tay này không chỉ dành riêng cho Liễu Thành Mân, mà còn là cho Tần Dương. Sự thể hiện ưu tú của hai người họ đã thuyết phục được tất cả mọi người. Ngay trong lúc này, cho dù là Liễu Thành Mân thua đi chăng nữa thì mọi người cũng đều hoàn toàn bái phục.

Trong nháy mắt đôi tay của Liễu Thành Mân kết thúc trận đấu, thì đã không thể khống chế được run rẩy dữ dội. Phấn chấn lại, thì hắn nắm chặt tay và chà xát lẫn nhau, để giảm mọi áp lực trên bàn tay.

Liễu Thành Mân ngẩng đầu lên nhìn chắc con số trên màn hình, rồi lại nhìn màn hình trước mặt của Tần Dương, và ánh mắt có chút thất thần trong tíc tắc.

Liễu Thành Mân hít thở một hơi thật sâu rồi đứng dậy, buông tay xuống và tay vẫn đang run rẩy dữ dội như cũ kia.

Liễu Thành Mân không quan tâm đến tay của mình nữa, mà hắn nhìn chắc đôi tay dường như vẫn không thay đổi đó của Tần Dương, và ánh mắt nóng rực:

- Đây vẫn chưa là giới hạn của anh?

Tần Dương cười nói:

- Cũng gần như là giới hạn rồi, cũng đã cảm nhận được không còn nhanh được bao nhiêu nữa đâu.

Liễu Thành Mân tự nhiên hạ thấp người hướng về Tần Dương:

- Lợi hại! Tôi thua rồi!

Tần Dương cười nói:

- Anh cũng chỉ là sơ xuất một lần mà thôi.

Liễu Thành Mân đứng thẳng người và để lộ ra hàm răng trắng như tuyết, rồi giơ lên đôi tay đang khẽ run rẩy mà không thể khống chế được:

- Thua một lần cũng là thua, với lại anh xem tay của tôi rồi lại nhìn lại tay của anh xem, thì anh cũng đã thấy được sự chênh lệch rồi.

Tần Dương giải thích nói:

- Tôi chỉ là đã dùng một số biện pháp kiềm chế mạnh mà thôi, nếu như nhanh nữa thì tôi cũng không theo kịp rồi.

Liễu Thành Mân gật đầu:

- Hy vọng trong những ngày tiếp theo có thể cùng Tần tiên sinh anh học hỏi bàn luận thêm nữa, đến lúc đó mong là đừng từ chối.

Tần Dương sảng khoái gật đầu đồng ý nói:

- Bàn luận thêm được chứ! Thật ra tôi cũng là người mới, chỉ là tốc độ tay nhanh hơn một chút thôi. Thật sự là lúc diễn tấu cũng có thể là không cần dùng đến tốc độ nhanh như vậy đâu.

Liễu Thành Mân nhìn trong ánh mắt của Tần Dương có một chút thành thật:

- Tần tiên sinh anh là một người khiêm tốn, và điểm này thì tôi không bằng anh rồi.

Tần Dương mỉm cười tiến lên rồi chủ động dơ tay ra:

- Rất vui khi được học hỏi bàn luận thêm với Liễu tiến sinh, sau này thời gian ở Hàn Quốc mong được chăm sóc nhiều hơn.

Lời này của Tần Dương là lời thật lòng. Một là vừa đấu với Liễu Thành Mân, và có một loại cảm giác như những đốm chấm nhỏ hỗ trợ dựa vào nhau vậy. Hai là Liễu Thành Mân này còn trẻ tuổi như vậy, mà thực lực chí ít cũng trên cảnh Đại Thành, và chắc chắn bối cảnh gia đình cũng không tầm thường. Sau này Tần Dương vẫn phải ở lai Hàn Quốc rất lâu, nếu như hắn tạo được mối quan hệ tốt với Liễu Thành Mân. Như vậy thì đối với việc hắn làm việc ở đây sẽ có rất nhiều lợi ích.

- Tôi cũng rất vui mừng nếu có thể cùng nhau luận bàn học hỏi thêm hiếm có như thế này, và cũng hy vọng có thể trở thành bạn với Tần tiên sinh.

Hai người đấu nhau quyết liệt, nhưng cuối cùng lại có thể bắt tay giảng hòa và làm bầu không khí trở nên êm dịu hơn. Cho dù là Hàn Quốc hay là Trung Quốc đều vô cùng hy vọng nhìn thấy được kết quả như thế này.

Hai người cùng lúc rời khỏi sân khấu, trong lúc chia tay thì đột nhiên Liễu Thành Mân ngoảnh lại hỏi:

- Tần tiên sinh! Kế tiếp vẫn còn một cuộc thi nữa thì cậu có tham gia không?

Tần Dương cười nói:

- Tôi không có nhiều khúc nhạc lắm, nên chơi cái này chủ yếu là mười câu hỏi nhưng có những chín ẩn số, thì sẽ không làm mất mặt rồi.

Liễu Thành Mân cười một cái rồi tự nhiên nói:

- Được! Nếu như Tần tiên sinh cậu mà không để bụng thì đợi sau khi ở đây kết thúc, tôi mời anh đi uống rượu cũng coi như là việc chủ nhà tiếp khách vậy.

Tần Dương thản nhiên đồng ý:

- Được thôi! Cuộc thi gì gì ấy tôi không để tâm cho lắm, nhưng ăn với uống việc như này thì tôi lại rất có hứng thú.

Vẻ mặt của Liễu Thành Mân cũng có một chút phấn khởi:

- Được! Vậy là anh hứa rồi nhé, chúng ta tối nay gặp.

- Tối gặp!

Tần Dương và Liễu Thành Mân chia tay nhau và vừa mới quay đầu lại, thì liền gặp ngay một cặp mắt nóng rực và kèm theo sự khâm phục sùng bái.

Hậu Lang dẫn đầu mở miệng nói:

- Tần Dương! Anh giỏi quá! Anh làm như thế nào ấy? Sự hiểu biết này thật làm cho người khác kinh sợ đấy.

Tần Dương cười ha ha trả lời:

- Có thể là do tố chất của bản thân tôi mạnh hơn so với một số người bình thường, với lại mắt tinh và tay nhanh một chút thôi.

Cho dù là người mắt tinh đều có thể nhìn ra được Tần Dương và Liễu Thành Mân có thể làm đến bước này, là vì hai người họ đều có thực lực của người tu hành lớn mạnh. Với lại đã qua sự huấn luyện pi-a- nô chuyên nghiệp, nhưng Tần Dương lại không hề kể như vậy. Có những chuyện nên biết thì biết rồi, cái gì không biết thì cũng không cần phải biết làm gì.

Trưởng đoàn La Thanh của đoàn giao lưu bên Trung Quốc đi đến, vỗ lên cánh tay của Tần Dương rồi khen ngợi nói:

- Tần Dương! Chơi rất hay.

Tần Dương khiêm tốn trả lời:

- Là thành viên của đoàn giao lưu thì đây là việc tôi nên làm thôi.

La Thanh cười nói:

- Được! Toàn bộ hành trình của cuộc giao lưu lần này đều sẽ được quay lại, và sẽ được chiếu trên đài truyền hình của hai bên. Tôi nghĩ anh sẽ nổi tiếng rất nhanh đấy! Nhưng có điều anh vỗn dĩ đã nổi tiếng rồi thì hãy coi như là thêu hoa trên gấm vậy.

Tần Dương khách sao nói vài câu rồi đi đến bên cạnh của Thược Dược.

Ánh mắt của Thược Dược dừng lại trên cánh tay của Tần Dương:

- Tay của anh không khó chịu sao? Tôi thấy tay của Liễu Thành Mân đều run rẩy hết, run giống như bị co giật vậy.

Tần Dương nhẹ giọng nói:

- Tốc độ của cơ thể tôi mạnh hơn nhiều so với những người tu hành bình thường khác, nên tay của tôi cũng vậy. Cho nên có thể chịu được những động tác có tốc độ mạnh này. Tuy cậu ấy là người tu hành và thực lực cũng rất mạnh, nhưng tố chất của cơ thể lại tuyệt đối không thể bằng tôi được, cho nên tay của cậu ấy sẽ bị run rẩy. Thực ra chỉ luận về tốc độ thì tôi cũng gần đạt đến giới hạn rồi.

Thược Dược mỉm cười:

- Cũng gần đạt đến... Nói như vậy có nghĩa là vẫn còn có thể tăng lên nữa sao? hi hi! Giỏi thật đấy! Vừa nãy cậu ta nói gì với anh thế?

Tần Dương cười nói:

- Cậu ấy mời tôi tí nữa đi uống rượu, và tôi đồng ý rồi!

Thược Dược nháy mắt mấy cái:

- Các anh đã trở thành bạn rồi?

Tần Dương cười tít mắt nói:

- Đấu hết một cuộc thi rồi và cũng coi như là những đốm chấm nhỏ hỗ trợ dựa vào nhau. Còn có thể trở thành bạn hay không thì cũng phải xem xem đã. Nhưng sẽ không ảnh hưởng đến những giao thiệp đầu tiên, mà có rược uống miễn phí hà tất gì lại không uống...
Bình Luận (0)
Comment