Chương 1203: Chơi toàn lực một trận, thoải mái!
- Anh rất mạnh!
Liễu Thành Mân hoạt động mười đầu ngón tay, chiến ý ngập tràn trong mắt:
- Ở phương diện tốc độ ngón tay tôi đã rất lâu không gặp được đối thủ mạnh rồi!
Tần Dương lắc tay, mỉm cười nói:
- Tôi chưa từng so tài với ai, tôi không biết rốt cuộc có thể nhanh tới mức nào, chẳng qua tôi nghĩ hôm nay có lẽ có thể so sánh được rồi!
Liễu Thành Mân chà xát hai tay:
- Tiếp tục!
- Được!
Hai người một lần nữa ngồi vào chỗ của mình, trong ánh mắt cả hai đều sôi nổi hơn, đây sẽ là một sự kiện gặp được kỳ phùng địch thủ, so tài kịch liệt đây.
Vào giờ khắc này, trong lòng Tần Dương cũng không nghĩ nhiều như vậy, thầm nghĩ phải so tài một trận tử tế với Liễu Thành Mân!
- Tiếp theo là tốc độ 2,5 lần, trận đấu bắt đầu!
Những nốt nhạc xuất hiện như làn mưa xối xả, không, nếu như nói trước đó là mưa to thì những nốt nhạc lần này nối nhau liên tiếp không ngừng, hầu như hợp thành hàng, nốt nhạc hiện giờ chính là từng chậu nước trực tiếp đổ xuống mới đúng, khoảng cách giữa các nốt nhạc thật sự quá ngắn, hầu như rất khó dùng mắt thường nhìn được rõ ràng, chứ đừng nói là còn phải đánh đàn chuẩn xác.
Nhưng biểu hiện của hai người Tần Dương và Liễu Thành Mân một lần nữa lật đổ nhận thức của tất cả mọi người.
Tuyệt đại đa số mọi người đều cho rằng trong tình huống tốc độ như vậy, Tần Dương và Liễu Thành Mân chắc chắn sẽ đều bắt đầu phạm sai lầm, ván này có lẽ sẽ phân thắng bại, nhưng trên hai màn hình với con số một trăm phần trăm vàng óng lại nói cho mọi người biết, bọn họ nghĩ sai rồi.
Tốc độ 2,5 lần chắc chắn không phải cực hạn của hai người Tần Dương và Liễu Thành Mân.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn trận quyết đấu đỉnh cao này. Không chỉ bên phía Trung Quốc, cho dù là bên phía Hàn Quốc cũng có biểu hiện giống như vậy, hiển nhiên bọn họ cũng bị chấn kinh trước trận quyết đấu này rồi.
Con người sao có thể nhanh được như vậy?
Người ta cũng có một đôi mắt, cũng có một đôi tay, mình cũng giống như vậy, nhưng vì sao chênh lệch lại lớn đến thế, lớn tới mức khiến người ta phải tuyệt vọng như vậy?
Hai phút vốn dĩ rất ngắn, thế nhưng lần đầu tiên lại khiến người khác cảm thấy dài dằng dặc tới như vậy.
Sau khi khúc nhạc cuối cùng kết thúc, ánh mắt mọi người nhìn trên màn hình, con số một trăm phần trăm vàng óng khiến vẻ mặt mọi người đều có phần dại ra.
Vẻ mặt của những tuyển thủ trước đó đã lên sân khấu tham gia so tài càng phức tạp hơn, sớm biết bọn họ lợi hại như vậy thì đâu ra chuyện của bọn họ, với tốc độ của bọn họ lên sân khấu hoàn toàn chính là tự mất mặt mình đó không phải sao?
Liễu Thành Mân đứng dậy, hoạt động hai tay, dù hắn ta là người tu hành, nhưng trong hai phút duy trì tốc độ đánh đàn cao như vậy, gánh nặng lên đôi tay cũng vô cùng lớn, lúc này cũng cảm thấy bủn rủn vô lực một hồi.
Liễu Thành Mân cảm thấy tay hơi mỏi, nhưng lại không thể che đi trạng thái lúc này của hắn ta, cả người hắn ta giống như đang bị thiêu đốt, trên khuôn mặt ngập tràn dáng vẻ như người cuồng nhiệt vậy.
- Thật lợi hại! Hôm nay rốt cục có thể chơi toàn lực một trận, thoải mái!
Liễu Thành Mân hoạt động hai tay, hai mắt sáng quắc nhìn Tần Dương:
- Tiếp tục?
Tần Dương cũng đang hoạt động hai tay, ánh mắt của hắn dường như đang sáng lên, ánh mắt hai người tiếp xúc trong không trung, đều có cảm giác như đốm lửa lập lòe từ phía đối phương.
!
Người chủ trì định thần lại từ trong sự chấn kinh, lớn tiếng nói:
- Quả thật là khiến người ta khó có thể tin được, đây là một cuộc đấu đỉnh phong chân chính, có lẽ tốc độ điều khiển cũng không thể chứng minh cho tài năng trong giới piano, nhưng mức độ phấn khích của cuộc so tài này có lẽ còn vượt qua cả một trận tranh tài dương cầm chân chính!
- Khúc nhạc khi nãy được phát với tốc độ 2,5 lần, vậy thì tiếp theo đây sẽ thể nghiệm tốc độ gấp ba lần, mọi người không nghe lầm đâu, là gấp ba lần!
- Trong trận đấu khi nãy, hai vị tuyển thủ đã bảo trì toàn bộ xác suất trúng, toàn bộ đều là một trăm phần trăm, vậy thì trong trận đấu kế tiếp này, bọn họ có thể phân ra cao thấp được hay không đây?
- Tốc độ phát nhạc gấp ba lần, hai vị xin hãy chuẩn bị, trận đấu bắt đầu!
Cả đám người vây xem mở to hai mắt, nhìn chằm chằm con số một trăm phần trăm trên màn hình. Bọn họ đã không còn muốn nhìn ngón tay đánh đàn của hai người Tần Dương nữa, bởi vì căn bản không thấy rõ được.
Ba mươi giây trôi qua, ánh mắt tất cả mọi người đều trở nên quái dị.
Một trăm phần trăm!
Vẫn là một trăm phần trăm!
Nếu như không phải hai người họ đang thi đấu ngay trước mặt, nếu không phải trước đó đã có rất nhiều người tham gia so tài, bọn họ cũng sẽ không kiềm chế được mà hoài nghi có phải máy móc hai bên đã xảy ra vấn đề rồi không, nếu không vì sao tốc độ nhanh như vậy mà bọn họ có thể làm được?
Động tác ngón tay đánh một khúc dương cầm bình thường cũng đã rất nhanh rồi, hiện giờ tốc độ tăng gấp ba, giả thiết một giây trước cần đánh đàn ba lượt, vậy hiện giờ ước chừng cần đánh đàn chín lần.
Tốc độ phản ứng của con người làm sao có thể nhanh như vậy, động tác làm sao có thể nhanh như vậy được?
Huống chi còn cần xem bản phổ nốt nhạc xuất hiện như thác đổ, đây còn là điều con người làm được sao?
Trước ánh mắt quái dị của mọi người, hai người Tần Dương và Liễu Thành Mân cũng đã hoàn thành phần biểu diễn nhanh gấp ba lần của mình.
Vẫn là một trăm phần trăm!
Một trăm phần trăm mà khó có thể tin được!
Liễu Thành Mân nắm chặt mười ngón tay của mình, ngón tay đánh đàn tốc độ cao kịch liệt trong hai phút đã có chút cảm giác co rút, hắn ta cảm thấy đã gần tới cực hạn của bản thân, nhưng chiến ý vẫn chưa hề giảm bớt.
- Tiếp tục!
Tần Dương không chút do dự trả lời:
- Được!
Hai người nhân lúc người chủ trì còn chưa lên tiếng đã nhanh chóng hoạt động ngón tay của mình, sau đó trực tiếp bắt đầu ván mới.
Đám người phía dưới chỉ còn im lìm tĩnh mịch.
Thần sắc trên khuôn mặt họ đều có chút quái dị, hiện giờ vấn đề mọi người càng quan tâm dường như đã không phải là Liễu Thành Mân có thể thắng hay là Tần Dương có thể thắng, mà là rốt cuộc cực hạn của hai người biến thái này ở đâu?
Bọn họ rốt cuộc có thể nhanh tới mức độ nào?
Tất cả mọi người bỗng nhiên có một loại cảm giác giống nhau, bọn họ không phải đang thi đấu, mà là đang chơi trò chơi khiêu chiến cực hạn.
Tốc độ 1,5 lần, thông qua, mở thành tựu.
Tốc độ hai lần, thông qua, mở thành tựu.
Trước ánh mắt mọi người quái dị mà ngây dại, Tần Dương và Liễu Thành Mân một lần nữa hoàn thành ván đấu tiếp theo.
Tốc độ 3,5 lần, thông qua!
Tốc độ gấp bốn lần, thông qua!
Tốc độ 4,5 lần, thông qua!
Ánh mắt của mọi người ở đại sảnh đều đã trở nên đờ đẫn rồi, chỉ biết ngơ ngác nhìn hai chiến sĩ dường như đã giết tới mức đỏ cả mắt. Hai người bọn họ dường như đã quên mất những người khác, trong mắt đều chỉ có đối phương, trong mắt lúc này cũng chỉ có một tín niệm.
Liều mạng xông lên!
Bộc phát nữa!
Tôi không thể thua!
Chiến trường tốc độ gấp năm lần một lần nữa được bắt đầu!
Hai người giống như đã bị bao bọc bởi sự kiêu căng vô hình, giống như hai chiến sĩ bước vào đấu trường đang điên cuồng chiến đấu, không chết không dừng.
Khi tất cả mọi người theo bản năng cho rằng hai con người biến thái này sẽ dễ dàng thông qua bội số như đầm rồng hang hổ với mọi người này thì con số một trăm phần trăm trên một trong hai màn hình dường như vĩnh viễn sẽ không thay đổi lại bỗng nhiên nhảy một cái, đột ngột giảm dần một khoảng lớn, sau đó lại nhanh chóng tăng lên trở lại.
Tất cả tròng mắt ngây dại đều sáng ngời.
Có người sai sót rồi!