Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1192 - Chương 1202: Thật Không Hổ Danh Là Hạng Nhất!

Chương 1202: Thật không hổ danh là hạng nhất!
 

Giọng nói của Tần Dương không lớn, nhưng trong giọng điệu của hắn có sự tự tin khiến thần kinh của tất cả những người Trung Quốc ở đây phải run lên.

Sau khi Liễu Thành Mân biểu diễn tốc độ tay gần như biến thái kia, tuyệt đại đa số người ở đây cũng đã đánh mất dũng khí đấu một lần với Liễu Thành Mân, vào lúc này Tần Dương đã là hi vọng cuối cùng của tất cả mọi người rồi.

Nụ cười trên khuôn mặt Tần Dương giống như tia sáng le lói trước ánh bình minh.

Tia sáng này có thể khuếch đại hay không, cuối cùng có thể nghênh đón ánh mặt trời buổi sớm hay không?

Liễu Thành Mân nhìn Tần Dương, khẽ cười nói:

- Tần tiên sinh, hi vọng chúng ta có thể đấu một trận kịch liệt đặc sắc!

Tần Dương hơi ngẩng đầu, giọng nói trầm ổn:

- Tôi nghĩ nhất định là rất kịch liệt!

Người chủ trì đứng bên cạnh cũng không thúc giục, hắn ta đã nhìn ra trận quyết đấu này sợ rằng chính là trận quyết đấu cuối cùng của trò chơi điều khiển rồi.

Liễu Thành Mân không thể nghi ngờ chính là tuyển thủ có tốc độ điều khiển tay nhanh nhất bên phía Hàn Quốc, mà tốc độ điều khiển tay của Tần Dương không biết như thế nào, nhưng hắn có thể giành được hạng nhất thi đấu tổ đề cử của Trung Quốc, hơn nữa còn được Liễu Thành Mân coi trọng như vậy, hiển nhiên nhất định có năng lực tương ứng, hẳn là kình địch của Liễu Thành Mân rồi!

Tần Dương ngồi xuống vị trí, tiện tay lắc mười đầu ngón tay, sau đó đặt ngón tay lên phím đàn, tiện tay nhấn phím, tiếng đàn quen thuộc vang lên, chỉ trong khoảnh khắc cực nhanh dùng sức hơi lớn một chút và dùng sức hơi nhỏ một chút, đây đều là sự khác biệt rất lớn.

Liễu Thành Mân thấy động tác thử thuần thục này của Tần Dương, ánh mắt mỉm cười hơi lạnh, nhưng trong mắt lại không có bất cứ vẻ e ngại nào, có chăng chỉ là mãnh liệt tin tưởng với chính bản thân mình.

- Hai vị đã chuẩn bị xong chưa, được rồi, trận đấu~ bắt đầu!

Nốt nhạc trên màn hình rơi xuống như mưa, tốc độ lúc này vẫn bắt đầu từ 1,5 lần.

Hai tay Tần Dương giống như tinh linh nhảy nhót, lực độ nhẹ nhàng bay múa trên phím đàn, thần thái tự tin giống như Liễu Thành Mân, chẳng qua trong sự tự tin của Liễu Thành Mân có hai phần trắng trợn, còn sự tự tin của Tần Dương lại có mấy phần kín đáo hơn.

Nếu như nói Liễu Thành Mân hiện giờ giống như cuồng phong bay múa, thì Tần Dương chính là ngọn núi sừng sững.

Ba mươi giây!

Một trăm phần trăm!

Một phút đồng hồ!

Một trăm phần trăm!

Hai phút!

Vẫn một trăm phần trăm như cũ!

Khúc nhạc đầu tiên chấm dứt, xác suất hai người trúng đều là một trăm phần trăm, đánh ngang tay.

- Tần Dương, cố lên!

- Tiếp tục tiến lên, đánh bại anh ta!

- Cố lên, đừng thả lỏng!

Trong đoàn trao đổi Trung Quốc vang lên một loạt tiếng vang nhiệt liệt, có người lớn tiếng kích động Tần Dương, nhưng đa số mọi người bảo trì sự trầm mặc.

Bọn họ cũng chưa từng quên Hậu Lang khi nãy đâu!

Hậu Lang cũng bất phân thắng bại với Liễu Thành Mân trong khúc nhạc đầu tiên, nhưng khúc nhạc thứ hai lại thua rất thảm, hầu như có thể dùng cụm từ quân lính bị đánh tan rã tơi bời để hình dung, khúc đầu này Tần Dương quả thật đánh ngang tay, vậy khúc thứ hai thì sao?

Tần Dương sẽ giống như Hậu Lang khi nãy sao?

Liễu Thành Mân trước đó đánh bại Hậu Lang rất nhẹ nhàng, sự chênh lệch rất lớn, nói cách khác, Tần Dương muốn đánh bại Liễu Thành Mân thì cũng phải lợi hại hơn Hậu Lang rất nhiều mới được...

Hắn có thể làm được sao?

Liễu Thành Mân đứng dậy, đan hai tay với nhau, hoạt động nhẹ nhàng, ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Tốc độ tay của anh quả nhiên nhanh, hi vọng tiếp theo đây anh còn có thể nhanh hơn nữa!

Tần Dương cũng nhẹ nhàng cử động mười ngón tay của mình, mỉm cười trả lời:

- Tôi còn có thể nhanh hơn rất nhiều, chẳng qua... anh có cần nghỉ ngơi thêm lát nữa không?

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của mỗi người bên dưới đều khác nhau.

Có người nghĩ hắn không phải ngốc sao, thừa lúc người ta bệnh lấy mạng người ta, khi nãy người ta đã so đấu trong thời gian dài như vậy, hắn đúng lúc lên sân khấu, thừa dịp hiện tại không phải tỉ lệ giành chiến thắng càng cao hơn sao?

Cũng có người ánh mắt sáng lên ngập tràn sự thưởng thức nhìn Tần Dương, đây là gì?

Đây chính là khí độ!

Cho dù cuối cùng là thua thì cũng phải thua quang minh chính đại, nếu như thắng thì càng phải thắng quang minh chính đại, khiến người ta không thể nói được gì.

Huống chi Tần Dương còn thoải mái bảo Liễu Thành Mân nghỉ ngơi như vậy, như vậy chẳng phải nói rõ trong lòng của hắn vô cùng tự tin, tin tưởng bản thân nhất định sẽ thắng, cho nên không ngại để Liễu Thành Mân nghỉ ngơi hồi phục sức chiến đấu hay sao?

Cho dù có như thế nào sợ rằng lần đấu tiếp theo đây thật sự sẽ càng đặc sắc, kịch liệt hơn rồi.

Ai sẽ là người thắng cuối cùng đây?

Hai mắt Liễu Thành Mân sáng lên, thần thái tự tin trả lời:

- Trận đấu khi nãy chỉ là khởi động, ngón tay của tôi đúng lúc mới hưng phấn lên, hoàn toàn không cần nghỉ ngơi.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Được, vậy chúng ta tiếp tục đi!

- OK!

Hai người một lần nữa ngồi trở lại vị trí, ra dấu bản thân đã chuẩn bị xong cho người chủ trì, người chủ trì tuyên bố một lần nữa trận đấu tốc độ điều khiển thứ hai bắt đầu.

Tốc độ nốt nhạc xuất hiện nhanh hơn khi nãy một chút, ban đầu là 1,5 lần, bây giờ là gấp đôi, tăng lên một phần ba so với khi nãy, đây cũng không phải chỉ là tăng cơ bản lên một phần ba, mà là tăng tốc độ lên cực hạn, Hậu Lang khi nãy hoàn toàn rối loạn chính ở cửa này.

Hai tay Tần Dương giống như không hề có sức nặng nào, không ngừng nhấn lên phím đàn, tốc độ tay kia nhanh tới mức đã khiến người khác căn bản không thấy rõ lắm, chỉ có thể nhìn theo vị trí mu bàn tay của Tần Dương, ngón tay đã nhanh tới mức không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tất cả mọi người nín thở, một tiếng động cũng không dám phát ra, dường như e sợ quấy nhiễu tới hai người đang so tài.

Mười giây!

Hai mươi giây!

Ba mươi giây!

Một trăm phần trăm!

Đám người bên phía Trung Quốc đã không kiềm chế được vui mừng tới nhướng mày rồi, có thể duy trì một trăm phần trăm ba mươi giây, điều này nói rõ hắn có năng lực đánh đàn nhanh gấp hai lần, tiếp theo đây chính là khảo nghiệm sức bền trước tốc độ đánh đàn như vậy, dù sao mười ngón tay con người phải di chuyển nhịp đánh đàn tốc độ cao như vậy là một loại gánh nặng rất lớn đối với mười ngón tay đánh đàn.

Một phút đồng hồ!

Một phút ba mươi giây!

Hai phút!

Khi khúc nhạc thứ hai chấm dứt, hai con số trên màn hình vẫn còn là một trăm phần trăm!

- Thật là lợi hại!

- Thật sự lợi hại, thật không hổ danh hạng nhất, bội phục!

- Hậu sinh khả úy, xác suất trúng của tốc độ tay này sợ rằng trên thế giới sẽ không có khúc nhạc nào mà anh ta không đàn được!

- Vậy mà đúng một trăm phần trăm đấy! Xác suất trúng của Liễu Thành Mân cũng cao hơn so với khi nãy, anh ta cũng bộc phát thực lực sao?

- Tôi cảm thấy vốn dĩ không phải Liễu Thành Mân bộc phát thực lực, mà đây mới là thực lực chân chính của anh ta. Trước đó khi đấu với Hậu Lang, thấy Hậu Lang sai quá nhiều cho nên mới cố ý sai mấy lần, để lại chút mặt mũi cho Hậu Lang, dù sao cũng là so tài, là trò chơi, thắng là được rồi, không cần thắng quá khoa trương...

- Hả, nói như vậy hình như rất có lý, nói vậy thì đây đều vẫn chưa phải cực hạn của bọn họ, cực hạn của bọn họ ở đâu?

- Hiện giờ đã là gấp đôi rồi, tiếp theo chính là gấp 2,5 lần, quá kinh khủng, tay của bọn họ sao có thể duy trì tốc độ cao và ổn định như vậy. Phải biết rằng độ khó khăn của những khúc nhạc này đều là những khúc nhạc có tiết tấu nhanh, vốn dĩ đã nhanh không tưởng rồi....

Hậu Lang đứng trong đám người, nhìn hai con số một trăm phần trăm chướng mắt trên sân khấu, trong lòng vô cùng buồn rầu.

Đây chính là chênh lệch sao?

Khi nãy Liễu Thành Mân căn bản không coi hắn ta là đối thủ cũng đã là nể mặt hắn ta rồi sao?

Thật sự quá thảm, thật mất thể diện!

Ánh mắt Hậu Lang nhìn tới Tần Dương, theo bản năng cắn chặt răng.

Tần Dương, cậu nhất định phải thắng đấy!
Bình Luận (0)
Comment