Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1191 - Chương 1201: Tôi Và Anh Đấu Một Trận

Chương 1201: Tôi và anh đấu một trận
 

Khúc nhạc ngừng lại.

Đám người bên phía Hàn Quốc tuôn trào một tràng vỗ tay nhiệt liệt cùng với những tiếng hoan hô, hoan hô Liễu Thành Mân thắng.

Liễu Thành Mân đứng dậy khỏi vị trí của mình, khuôn mặt vẫn bình tĩnh với nụ cười mỉm thản nhiên, khom người với đối thủ trận đấu của mình.

- Xác suất trúng một trăm phần trăm đấy, hắn ta cũng là người đầu tiên nhỉ!

Thược Dược mở to hai mắt, ánh mắt có phần kinh ngạc.

Tần Dương thở dài:

- Đúng, là người đầu tiên, hơn nữa tôi thấy hắn ta vốn còn chưa hề phát huy toàn lực, hắn ta hẳn cũng là người tu hành, hơn nữa thực lực còn rất mạnh!

Thược Dược giật mình quay đầu nhìn Tần Dương:

- Hắn ta cũng là người tu hành, làm sao anh thấy được?

Tần Dương bèn giải thích:

- Khi hắn ta đi tới khi nãy, tôi đã hoài nghi từ thần thái khi bước đi của hắn ta. Từ trận đấu khi nãy mặc dù hắn ta trông qua không có gì khác thường so với những tuyển thủ khác, nhưng trong trạng thái so tài như vậy, trên thân của hắn ta vẫn sẽ để lộ tự nhiên một số biểu hiện của người tu hành.

Thược Dược chậc chậc nói:

- Xem ra người t hành cho dù có ở trong ngành nào cũng đều dễ dàng trở nên rất nổi bật nhỉ.

Tần Dương cười nói:

- Điều này không phải rất bình thường sao. Thứ người tu hành tăng trưởng lên cũng không đơn thuần là sức mạnh cơ thể, mà sẽ còn tăng trưởng ở rất nhiều phương diện khác, ví dụ như khứu giác càng đặc biệt hơn, như vậy có lẽ có thể khiến bọn họ phát triển được bản lĩnh ở phương diện nước hoa; vị giác càng phát triển thì có lẽ có thể khiến cho tiền đồ của bọn họ trong lĩnh vực đầu bếp càng tốt hơn; sức mạnh càng lớn, tốc độ càng nhanh, phản ứng nhanh... thì càng không cần nói thêm, nếu như thế vận hội Olympic không khống chế nghiêm khắc, loại bỏ người tu hành, sợ rằng những nhà vô địch thế giới không người không biết kia đã bị đám người tu hành ôm hết rồi...

Thược Dược ngẫm lại cũng phải nói:

- Đúng vậy, tố chất thân thể chung quy sẽ tăng lên, tăng cường trí nhớ, quả thật rất dễ dàng nổi danh trong các ngành nghề.

Tần Dương nói lời hài hước:

- Đúng vậy, cho dù chỉ làm một bảo vệ, vậy người tu hành chắc chắn cũng là loại đẹp trai nhất, uy mãnh nhất!

Ánh mắt Thược Dược nhìn lại về phía trước, mở miệng nhắc nhở:

- Hậu Lang lên sân khấu rồi!

Tần Dương quay đầu liền nhìn thấy Hậu Lang sải bước đi lên đài đấu, sau đó ngồi xuống trên chiếc ghế trống.

Người chủ trì sau khi xác nhận hai bên đã chuẩn bị xong xuôi rồi một lần nữa rời đi bắt đầu vòng đấu mới.

Cả sảnh yến tiệc đều yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn màn hình phía trước.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, xác suất trúng một trăm phần trăm trên màn hình hai bên vẫn không thay đổi, điều này khiến phía Trung Quốc cảm thấy rất vui sướng.

Hai phút sau, khúc nhạc kết thúc.

Một trăm phần trăm!

Xác suất hai bên vẫn một trăm phần trăm như cũ!

Nói cách khác, hai người đánh đàn ở tốc độ phát gấp 1,5 lần đều không có một lần sai nốt nhạc nào.

- Được!

- Hậu Lang lợi hại!

- Cố lên, Hậu Lang!

Bên phía Trung Quốc vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hầu như tất cả mọi người đều đang cổ vũ cho Hậu Lang. Tần Dương cũng không ngoại lệ, mặc dù hắn có thể làm được, nhưng hắn dù sao cũng là người tu hành, mà Hậu Lang là một người bình thường, những khúc nhạc này vốn có giai điệu rất nhanh, một nghệ sĩ dương cầm đánh đàn bình thường cũng phải cố gắng hết sức, hiện giờ còn tăng thêm 0,5 lần, đây cũng không phải ai cũng sẽ làm được.

Liễu Thành Mân quay đầu, trên khuôn mặt thể hiện nụ cười thưởng thức gật nhẹ đầu với Hậu Lang, Hậu Lang cũng niềm nở cười lại.

- Vì thành tích hai người ngang nhau, vậy thì khúc nhạc tiếp theo sẽ tăng tốc độ gấp hai lần, xin hai vị hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Người chủ trì nhắc nhở hai bên một câu, để ngón tay đã hoạt động của hai người được nghỉ ngơi một chút mới bắt đầu vòng tranh tài thứ hai.

Tất cả mọi người cùng rướn cao cổ, nhưng khi trận đấu vừa mới bắt đầu chưa tới năm giây, xác suất trúng bên phía Hậu Lang đã mạnh mẽ nhảy xuống một lần.

Mọi người còn chưa kịp cảm thán, xác suất trúng đang tăng lên lại đột ngột nhảy xuống một chút, điều này cho thấy Hậu Lang đã phạm sai lầm một lần rồi.

Ánh mắt mọi người tập trung trên màn hình bên phía Liễu Thành Mân, con số một trăm phần trăm vững vàng khiến hai mắt người bên Trung Quốc đau nhói.

Vẫn trúng hoàn toàn!

Lại di chuyển tầm mắt nhìn lại thấy được xác suất trúng bên phía Hậu Lang không ngừng nhảy xuống.

Tất cả mọi người cùng nhìn nhau, sắc mặt đều có phần khó coi.

Thua!

Không chỉ thua, hơn nữa còn thua hoàn toàn!

Cho tới khi hai phút nhanh chóng trôi qua, trong một loạt âm thanh dồn dập, tỉ lệ chính xác bên phía Liễu Thành Mân bên kia mới thay đổi vài lần, rốt cuộc cũng không phải con số một trăm phần trăm chói mắt nữa.

Hai phút đã tới, khúc nhạc kết thúc.

Sắc mặt Hậu Lang có mấy phần tái nhợt, hắn ta nâng cổ tay gần như co giật của mình lên, lại nhìn con số trên màn hình trước mặt, thở dài một hơi.

- Tôi thua!

Hậu Lang nghiến răng ném lại một câu, xoay người đi xuống sân khấu, hai tay rũ bên người vẫn luôn vô thức run lên nhè nhẹ.

Bên phía Hàn Quốc tuôn trào tràng vỗ tay nhiệt liệt cùng với tiếng hoan hô vang dội, hiển nhiên bọn họ đích thực đang chúc mừng cho thắng lợi áp đảo của Liễu Thành Mân.

Thược Dược quay đầu lại nhìn Tần Dương:

- Xem ra Liễu Thành Mân này đúng như anh dự đoán là cao thủ rất lợi hại, e rằng anh muốn khiêm tốn không lên sân khấu là điều không thể rồi.

Tần Dương thở dài, khẽ gật đầu một cái. Hắn có thể lựa chọn an phận bảo trì xuất sắc ở Trung Quốc mà không làm náo động, nhưng lại không thể chỉ thủ mà không chiến khi bên phía Trung Quốc gặp phải tình cảnh thua áp đảo.

Đoàn trao đổi của Trung Quốc đều cùng nhìn nhau, trong lúc nhất thời không có ai ra chiến, bởi vì ai cũng biết bản thân không phải đối thủ của Liễu Thành Mân, lên sân khấu đơn giản là tự chịu nhục mà thôi.

Liễu Thành Mân đứng trên sân khấu, ánh mắt đảo qua đám người, sau đó nhìn tới Tần Dương ngồi phía sau.

- Tần tiên sinh, lên sân khấu đấu với tôi một trận, thế nào?

Cho dù là phía Trung Quốc hay là Hàn Quốc thì ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn sang, nhìn tới Tần Dương đang ngồi ở góc đằng xa.

- Đúng vậy, chúng ta không phải còn có Tần Dương sao, anh ấy chính là hạng nhất tổ đề cử Bằng Thành lần này đấy!

- Hạng nhất cũng không thể nói tốc độ tay của anh ta nhất định nhanh hơn, đó là tranh tài dương cầm, cũng không phải so tài tốc độ điều khiển tay!

- Khi ở vòng đấu loại anh ấy đã lựa chọn khúc nhạc khó nhất đấy, điều này đã nói rõ tốc độ điều khiển tay của anh ấy rất nhanh, nếu không căn bản không cách nào biểu diễn được khúc nhạc kia. Anh ấy dựa vào khúc nhạc có mức độ khó khăn rất cao kia mà giành được hạng hai, chỉ kém Đại Vân hạng một một chút thôi, điều này nói rõ phần diễn tấu của anh ấy rất tốt, như vậy đã nói rõ vấn đề rồi.

- Anh ta có thể làm được không?

Trước mắt bao nhiêu người, Tần Dương đứng dậy, vẫn không quên nhỏ giọng thì thầm một câu:

- Tên này thật sự ngoan độc, phải ép tôi ra sân, đây chính là không thi đấu với tôi sẽ không bỏ qua mà.

Thược Dược mỉm cười, khẽ khích lệ:

- Cố gắng lên, coi trọng anh đấy!

Tần Dương mỉm cười với Thược Dược một cái, xoay người cất bước đi lên sân khấu, đi tới đâu đám người đều tự động tránh sang bên nhường một lối đi thông thẳng trực tiếp lên sân khấu.

Thần sắc Tần Dương bình tĩnh nhìn con đường mà đám người trước mặt mở ra thông thẳng lên sân khấu, đứng trước mặt Liễu Thành Mân, nhe răng cười với Liễu Thành Mân.

- Nếu anh đã điểm danh tên của tôi rồi, vậy thì tôi đấu với anh một trận!
Bình Luận (0)
Comment