Chương 1206: Chủ tịch? Nghệ sĩ? Tiếp rượu?
Tần Dương và Liễu Thành Mân ngồi đối diện nhau, Liễu Thành Mân phân phó đơn giản hai câu, nhân viên phục vụ trong quán đã nhanh chóng đưa thịt nướng và rượu lên cho hai người.
- Hite Jinro, là loại rượu soju có tính đại diện của Hàn Quốc, địa vị ở Hàn Quốc cũng tương tự như Mao Đài của các vị ở Trung Quốc, có thể nói là nổi tiếng ở Hàn Quốc. Tần tiên sinh, anh xem thử uống có quen không.
Liễu Thành Mân mở chai rượu soju ra rót rượu cho Tần Dương, Tần Dương vội vàng bưng chén rượu lên to vẻ lễ độ.
- Liễu tiên sinh, chúng ta đều là những người trẻ tuổi, cũng đều là người tu hành, chi bằng tiêu sái một chút, gọi tên là được?
Liễu Thành Mân sảng khoái đáp ứng trước lời đề nghị của Tần Dương, nói:
- Được!
Liễu Thành Mân nâng chén lên, cười nói:
- Hoan nghênh đến với Hàn Quốc, hi vọng anh ở đây có thể sẽ có những ký ức của một kỳ nghỉ tuyệt vời.
Tần Dương nâng chén lên cụng chén của hắn ta một cái:
- Cảm ơn thịnh tình khoản đãi!
Hai người uống xong một chén, lúc này nhân viên phục vụ đưa thịt bò cao cấp và thịt ba chỉ... thích hợp cho ăn nướng lên, một nhân viên phục vụ đứng bên cạnh niềm nở phục vụ cho hai người, làm nóng chảo, đảo dầu, sau đó đặt thịt lên nướng.
Lúc này, hai cô gái dáng người cao gầy, trẻ tuổi được nhân viên phục vụ hướng dẫn đã đi tới phòng liền kề, hai cô đều cúi người chào hai người trước mặt.
- Anh Thành Mân!
- Chủ tịch!
Liễu Thành Mân mỉm cười dùng tiếng Anh giới thiệu:
- Đây là Song En Hwi, bạn gái của tôi, đây là Li Jiseong, là bạn tốt của Song En Hwi, cũng là nghệ sĩ trong công ty của tôi... Đây là Tần Dương, đến từ Trung Quốc, lần này tới đây tham gia hội giao lưu piano Hoa-Hàn được tổ chức ở Hàn Quốc. Đúng rồi, anh ấy là người giành được giải nhất tổ thi đấu đề cử tranh tài Chopin quốc tế châu Á ở Trung Quốc đấy, tháng một tới anh và anh ấy cũng sẽ tới Nhật Bản tham gia chung kết quyết đấu châu Á.
Ánh mắt hai cô nhìn về phía Tần Dương lập tức có mấy phần khâm phục. Tần Dương tuổi còn trẻ mà đã có tạo nghệ như vậy ở phương diện piano, có thể giành được giải nhất cả Trung Quốc, điều này không khỏi khiến người khác sinh lòng khâm phục.
- Tần tiên sinh, xin chào!
Hai cô cùng dùng tiếng Anh lần lượt chào hỏi với Tần Dương, Tần Dương mỉm cười chào hỏi lại hai cô, Song En Hwi trực tiếp ngồi bên cạnh Liễu Thành Mân, còn Li Jiseong thì ngồi bên cạnh Tần Dương.
- Oa, thịt bò mỡ nướng, thịt ba chỉ nướng, thứ em thích nhất!
Li Jiseong nhìn qua không lớn hơn Tần Dương là bao, cũng khoảng hai mươi mốt tuổi, trong lời nói còn có sự ngây thơ của thiếu nữ, hai mắt lập tức sáng ngời nhìn thịt đang nướng trên chảo dầu.
Liễu Thành Mân mỉm cười nói:
- Tùy tiện ăn đi, không đủ lại thêm, nhưng mà Tần Dương là khách từ xa tới, còn là bạn mới của anh, Jiseong, em nên làm chủ nhà cho tốt, nhiệm vụ tiếp rượu này giao cho em đấy.
- Vâng, chủ tịch!
Li Jiseong nhanh tay nhanh chân nhận lấy chai rượu soju mới mở, rót rượu vào chén cho Tần Dương, lại rót rượu vào chén của mình, sau đó nâng chén lên.
- Tần tiên sinh, hoan nghênh đến với Hàn Quốc!
- Cảm ơn!
Tần Dương khách khí một câu, bưng chén rượu lên cụng một cái với Li Jieseong, uống một chén, mới buông cái chén xuống, Li Jiseong đã chịu khó rót đầy rượu lại cho Tần Dương rồi.
Chủ tịch
Nghệ sĩ?
Tiếp rượu?
Trong đầu Tần Dương theo bản năng xuất hiện một ý nghĩ, ánh mắt nhìn lướt qua Li Jiseong, nhưng ánh mắt của cô nàng tung tăng như chim sẻ, dường như cũng không có chút ý nghĩ không muốn làm nào, hắn không kiềm chế được cười thầm, là bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi.
Song En Hwi và Li Jiseong đều rất đẹp, chỉ có điều trên người Song En Hwi có một loại trầm tĩnh, trưởng thành của phụ nữ, còn Li Jiseong thì có phần thanh xuân, hoạt bát hơn.
Liễu Thành Mân rất thân thiết với Song En Hwi, Song En Hwi rót rượu cho hắn ta, Liễu Thành Mân gắp thịt đã nướng chín cho Song En Hwi, hai người đều mang vẻ tự nhiên, hiển nhiên ngày thường cũng đều chung sống như vậy.
Liễu Thành Mân cũng không bày ra dáng vẻ chủ tịch đối với Li Jiseong, mà giống như anh trai đối với em gái, có thể nhìn ra được từ thái độ của Li Jiseong, cô cung kính với Liễu Thành Mân, chứ không phải sợ hãi.
- A, thịt nướng ăn ngon thật, nhưng mà không dám ăn thường xuyên, ăn nhiều sẽ béo, thật sự tuyệt vọng, con người vì sao cứ phải béo chứ.
Li Jiseong ăn một miếng thịt nướng, vô cùng thỏa mãn cảm thán một câu.
Liễu Thành Mân cười nói:
- Nếu như béo thành quả bóng rồi, đến lúc đó người hâm mộ của em chắc chắn đều sẽ muốn chạy mất rồi!
Li Jiseong bĩu môi:
- Dù sao cũng không có nhiều...
Song En Hwi cười ôn hòa nói:
- Mỗi một minh tinh đều bắt đầu từ con đường người mới đi lên, đều tích góp từng chút một, cho dù chỉ nổi tiếng trong một đêm thì đó cũng đã phải trải qua vô số công tác huấn luyện và chuẩn bị rồi, nếu người hâm mộ của cậu biết thái độ này sợ rằng sẽ thương tâm đấy.
- Ừ, biết rồi, chủ tịch, gần đây em rất rảnh rỗi, anh sắp xếp cho em chút việc để làm đi, nhàn rỗi quá thật nhàm chán mà.
Liễu Thành Mân cười nói:
- Lúc trước không phải em mới tham gia xong một tiết mục tạp kỹ đấy sao, để em nghỉ ngơi còn không được, những người khác muốn nghỉ ngơi còn chưa có thời gian đâu, em đây là thân ở trong phúc mà còn không biết.
Li Jiseong nở nụ cười hì hì, khẩn cầu nói:
- Nhưng mà nhàn rỗi không kiếm được tiền, em còn muốn trở thành ngôi sao lớn, muốn kiếm được nhiều tiền hơn nữa, nhân lúc tuổi còn trẻ không cố gắng thì sao được, anh giúp em sắp xếp một chút đi.
Liễu Thành Mân hơi suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Được rồi, quay về anh bảo người sắp xếp cho em, đến lúc đó em cũng đừng ngại mệt mỏi đấy.
- Không ngại, không ngại, làm việc liên tục cũng không có vấn đề gì.
Li Jiseong mừng rỡ vội vàng đảm bảo, còn bưng chén rượu lên:
- Cảm ơn chủ tịch, em mời anh!
Liễu Thành Mân quay đầu lại nói với Tần Dương:
- Công ty kia của tôi không có nhiều nghệ sĩ lắm, vốn dĩ luôn thuận tiện như vậy, có thể thường xuyên làm khách mời trong đài truyền hình, tham gia một số hoạt động giải trí gì đó, giúp bọn họ giới thiệu diễn phim, đương nhiên lợi nhuận cũng không được bao nhiêu tiền.
Li Jiseong mở miệng nói:
- Chủ tích rất chiếu cố cho mọi người, mặc dù quả thật không có nhiều công việc lợi nhuận nhiều như những nghệ sĩ ở các công ty khác, nhưng tất cả mọi người vẫn rất vui vẻ, bởi vì có cảm giác gia đình.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Công ty của Thành Mân anh có diễn viên?
Liễu Thành Mân gật đầu:
- Có một số, nhưng ngoại trừ một người có danh tiếng hơi lớn một chút, những người khác thì chẳng thế nào cả, mặc dù chung quy có thể nhận phim đóng, nhưng đều không phải vai diễn quan trọng.
Tần Dương cười nói:
- Sau này nếu có cơ hội có lẽ chúng ta có thể có một số cơ hội hợp tác chăng.
Liễu Thành Mân tò mò nhìn Tần Dương:
- Tần Dương anh dự định bước chân vào ngành giải trí?
Tần Dương bưng chén rượu lên cung kính kính Liễu Thành Mân một chén:
- Trong tay tôi hiện giờ có một công ty điện ảnh truyền thông, trước mắt đang chuẩn bị quay hai bộ phim, nếu như sau này có liên quan tới diễn viên bên Hàn Quốc, có lẽ có thể hợp tác được.
Liễu Thành Mân kinh ngạc nhìn Tần Dương:
- Anh còn có một công ty điện ảnh truyền thông?
Tần Dương cười nói:
- Ừ, mới thành lập được mấy tháng, trước mắt vẫn chưa có sản phẩm gì, anh chắc chắn cũng chưa từng nghe qua, chẳng qua tôi tin tưởng sau này anh nhất định sẽ được nghe tới tên.
Những lời này của Tần Dương thể hiện đủ sự tự tin, hiện giờ công ty mới thành lập chưa nổi tiếng, nhưng trong tương lai nhất định sẽ nổi danh, nổi danh đến mức dù Liễu Thành Mân ở Hàn Quốc cũng sẽ biết được tên tuổi.
Liễu Thành Mân cười nói:
- Ngành sản xuất mà anh bước chân vào cũng không ít, được rồi, nếu như sau này anh cần diễn viên Hàn Quốc hoặc tài nguyên ở phương diện khác thì cứ báo với tôi, cho dù không phải công ty của tôi thì tôi nhất định có thể tìm được phù hợp giúp anh!