Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1202 - Chương 1212: Con Riêng

Chương 1212: Con riêng
 

Ba gã đàn ông đột ngột xuất hiện, bầu không khí náo nhiệt trên mặt bàn lạnh đi một chút.

Gã đàn ông đi đầu nói bằng tiếng Hàn, Tần Dương nghe không hiểu, nhưng thần sắc trên khuôn mặt của bọn họ không tốt đã chứng minh bọn họ lai giả bất thiện.

Sắc mặt Liễu Thành Mân lãnh đạm, đứng dậy, lạnh lùng hỏi:

- Liễu Thành Nguyên, tôi đang ở đâu làm gì, chuyện này không liên quan tới anh!

Tần Dương nhíu mày, hắn vừa quay đầu nhìn về phía Thược Dược, Thược Dược cũng đã tới gần Tần Dương, nhỏ giọng phiên dịch bên tai Tần Dương.

Liễu Thành Nguyên?

Liễu Thành Mân?

Ánh mắt Tần Dương nhìn tới khuôn mặt của gã đàn ông đứng giữa ba người trước mặt này, lại nhìn lướt qua Liễu Thành Mân, từ hai người này thoáng thấy được một số nét hàng mi nét mày tương tự, xác nhận một vài thứ.

Anh em ruột?

Hay là anh em họ?

Liễu Thành Nguyên khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ giống như tuấn tú, nhưng ánh mắt có mấy phần âm u hơn so với Liễu Thành Mân, khí chất cả người dường như cũng có phần âm trầm hơn.

- Chú chính là em trai của anh, nhìn thấy anh ít nhất cũng nên gọi một tiếng anh trai, trực tiếp gọi tên của anh, trong mắt chú có còn người anh trai này không hả?

Liễu Thành Mân cười lạnh:

- Không cần phải nói mấy lời giả mù sa mưa này, ở đây không có người trong nhà, anh không cần giả nhân giả nghĩa trước mặt người khác, anh có từng coi tôi là em trai của anh không?

Liễu Thành Nguyên cười ha ha nói:

- Xem ra công việc của chú gần đây rất rảnh rỗi nhỉ, còn có lòng dạ thanh thản ra ngoài uống rượu tán gái, anh nghe nói hiệu xuất của phía đài truyền hình gần đây không tốt, sắp tới cuối năm rồi, anh xem chú ăn nói với người trong nhà như thế nào?

Liễu Thành Mân lạnh lùng đáp lại:

- Tất cả những điều này còn không phải do anh giở trò, giả bộ cái gì, bất kể thế nào, cho dù muốn ăn nói ra sao thì cũng là ăn nói với trưởng bối trong nhà, không có liên quan gì tới anh cả!

Liễu Thành Nguyên cười ha ha nói:

- Anh đây chính là anh của chú đấy, đây không phải đang bày tỏ sự quan tâm với chú sao. À, đúng rồi, nghe nói mấy hôm trước chú thi đấu với một người Trung Quốc, kết quả còn thua, haiz, bản thân chú là thiên tài kiệt xuất của Liễu gia chúng ta, sao có thể thua được, đây chẳng phải đã khiến Liễu gia mất mặt lớn rồi sao?

Liễu Thành Mân hít một hơi thật sâu, khôi phục lại sự bình tĩnh, nói:

- Nếu như anh đã nói xong rồi, mời anh rời đi, nơi này không chào đón anh!

Ánh mắt Liễu Thành Nguyên đảo qua đám người Tần Dương, nhìn tới Jeong Taisi và Ijia, mỉm cười nói:

- Tiểu thư Jeong, tiểu thư Ijia, tôi là con trai cả của chủ tịch hội Miki Liễu Thành Minh là Liễu Thành Nguyên, cũng là anh trai của Liễu Thành Mân, không biết có vinh hạnh mời hai vị uống ly rượu không?

Ánh mắt Jeong Taisi liếc qua Liễu Thành Mân với sắc mặt lãnh đạm ngồi bên cạnh, lễ phép từ chối khéo nói:

- Liễu tiên sinh, thật xin lỗi, chúng tôi khi nãy đã uống không ít, hơi chóng mặt, để hôm khác đi!

Thần sắc trên khuôn mặt Liễu Thành Nguyên lạnh đi mấy phần, giọng nói cũng lạnh lùng hơn:

- Tiểu thư Jeong, cô đây cũng có chút không hợp lẽ rồi, tôi thấy các cô khi nãy uống rất vui vẻ, cũng không hề thấy chút dáng vẻ say rượu nào, đúng rồi, quản lý Syeon Jeongbin của S. M các cô cũng đang ở đây đấy.

Ánh mắt của Jeong Taisi thay đổi, cắn môi:

- Nếu quản lý Syeon Jeongbin cũng ở đây, vậy tôi hẳn nên qua đó kính mấy ly rượu rồi.

Vẻ mặt của Liễu Thành Nguyên thể hiện mấy phần đắc ý, hơi nghiêng người làm tư thế mời, ánh mắt nhìn tới Ijia ở bên cạnh.

Ánh mắt Ijia hơi có chút bận tâm liếc nhìn Jeong Taisi, đứng dậy:

- Mình đi cùng với cậu đi!

Jeong Taisi áy náy nhìn vẻ mặt Liễu Thành Mân đã tái đi, lại nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tần Dương, thấp giọng nói:

- Thật xin lỗi, hôm nào có thời gian lại tụ tập, hi vọng các bạn chơi vui vẻ.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Tiểu thư Jeong, nếu không ngại thì để lại số điện thoại đi, tôi sẽ còn ở Hàn Quốc ngây ngốc một khoảng thời gian ngắn, hôm nào lại mời tiểu thư Jeong ăn cơm.

Jeong Taisi có hơi do dự một chút, báo một dãy số điện thoại:

- Đây là số điện thoại cá nhân của tôi.

Tần Dương ghi nhớ trong đầu, mỉm cười nói:

- Đã nhớ kỹ, tiểu thư Jeong hẹn gặp lại, ừ, cô đã uống nhiều rượu rồi, đợi lát nữa nếu như có thể thì xin hãy uống ít đi một chút.

Khóe miệng Jeong Taisi hơi mấp máy, sắc mặt thoáng có phần đau khổ, đứng dậy, cúi chào tạm biệt đám người Tần Dương. Ijia cũng đứng dậy, cùng Jeong Taisi đi theo sau lưng Liễu Thành Nguyên và hai gã còn lại đi vào bên trong quán bar.

Liễu Thành Nguyên cũng không lập tức rời đi, ánh mắt đảo qua đám người Tần Dương, trong ánh mắt có mấy phần khinh thường, nhìn Liễu Thành Mân:

- Thành Mân, không phải anh trai phê bình chú, có thời gian thì làm việc cho tốt đi, đừng lúc nào cũng chơi. Mặc dù chú có thiên phú, nhưng vậy thì sao, không nên quên đi thân phận của chính chú!

Tay của Liễu Thành Mân đột ngột nắm chặt lại, ánh mắt bỗng nhiên thể hiện mấy phần phẫn nộ:

- Nếu như anh còn nói thêm một câu nữa, tôi liền khiến anh ngày hôm nay phải bò ra khỏi đây!

Liễu Thành Nguyên bị dọa cho hết hồn, dường như còn muốn nói điều gì đó, nhưng thấy ánh mắt lãnh khốc này của Liễu Thành Mân, biết hắn ta nói được làm được, đương nhiên cười lạnh một tiếng, vươn tay khinh thường vẫy Liễu Thành Mân một cái, xoay người rời đi một cách tự nhiên.

Sau khi Liễu Thành Nguyên rời đi, bầu không khí cả băng ghế lập tức hạ xuống lạnh lẽo vô cùng.

Đám người Tiền Mục không thông ngôn ngữ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lúc nhất thời cùng quay sang nhìn nhau, cũng không tiện mở miệng hỏi.

Thược Dược ngồi bên cạnh Tần Dương, nhỏ giọng phiên dịch lại toàn bộ quá trình đã xảy ra, Tần Dương đương nhiên đã hiểu rõ chuyện gì, chẳng qua trong lòng của hắn còn có chút nghi hoặc.

Chuyện tối ngày hôm nay là ngẫu nhiên, hay là có sắp xếp?

Chỗ này do chính Liễu Thành Mân sắp xếp, vậy mà lại trùng hợp cái người tên Liễu Thành Nguyên kia cũng xuất hiện, hơn nữa còn xảy ra xung đột với Liễu Thành Mân...

Trong lòng Tần Dương có nghi hoặc, nhưng cũng không biểu lộ gì ra ngoài, chỉ quay đầu nhìn đám người Tiền Mục, cười nói:

- Không sao, người kia là anh trai của Liễu Thành Mân, có thể có chút mâu thuẫn, sếp của Jeong Taisi ở đây, cô ấy cần đi chào hỏi, mọi người tiếp tục chơi đi, uống đủ rồi cũng có thể ra sàn nhảy làm nóng người, mỹ nữ trong sàn nhảy cũng không ít đâu.

Đám người Tiền Mục thở dài một hơi, Hậu Lang cười nói:

- Tự chúng ta uống đi, anh khuyên nhủ Liễu Thành Mân, trông dáng vẻ của anh ta hình như tức giận cũng không nhẹ đâu.

Tần Dương đáp ứng, vừa quay đầu, bưng ly rượu trước mặt mình lên, cụng với ly trước mặt Liễu Thành Mân:

- Uống rượu đi.

Liễu Thành Mân liếc mắt nhìn Tần Dương, trầm mặc bưng ly rượu lên, uống một hớp.

- Tôi thật sự không nghĩ tới sẽ gặp anh ta ở chỗ này, ngày thường anh ta rất ít khi tới đây...

Liễu Thành Mân ngẩng đầu lên nhìn Tần Dương, ánh mắt chân thành:

- Nếu như tôi biết anh ta ở đây, tôi chắc chắn sẽ không dẫn mọi người tới đây.

Tần Dương gật đầu, đặt ly rượu xuống, vừa cầm chai rượu rót thêm rượu vào hai cái ly:

- Xảy ra chuyện gì vậy? Anh trai của anh, hay là anh họ, tình cảm bất hòa?

Liễu Thành Mân một lần nữa bưng ly rượu lên trước mặt, uống một hớp, ánh mắt phức tạp.

Tức giận, không cam lòng, đau đớn...

Liễu Thành Mân trầm mặc mấy giây, cắn răng, bắp thịt gò má phồng lên, có thể nhìn ra được trong nội tâm của hắn ta lúc này có chút kích động.

Tần Dương cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng rót đầy ly rượu trước mặt Liễu Thành Mân, trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã nhìn ra được, có lẽ chuyện ngày hôm nay xảy ra xác thực là ngoài ý muốn, Liễu Thành Mân cũng không ngờ, nếu không thì cảm xúc hiện giờ của hắn ta cũng sẽ không kích động không thể bình ổn lại được như vậy.

Liễu Thành Mân cầm lấy ly rượu, nhưng không uống nữa, ngược lại dường như nghiến răng nghiến lợi khẽ nói:

- Tôi và Liễu Thành Nguyên là cùng cha khác mẹ... tôi là một thằng con riêng.
Bình Luận (0)
Comment