Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1207 - Chương 1217: Sự Ủng Hộ Tới Từ Đồng Minh

Chương 1217: Sự ủng hộ tới từ đồng minh
 

- Anh quyết tâm như vậy từ khi nào?

Tần Dương cũng không bất ngờ trước lời của Liễu Thành Mân. Hắn chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhưng hắn hoàn toàn có thể đủ hiểu căn nguyên cảm xúc của Liễu Thành Mân.

Liễu Thành Mân hít một hơi thật sâu:

- Từ khoảnh khắc mẹ của tôi ra đi kia, tôi đã hạ quyết tâm này!

- Mẹ của tôi dẫn theo tôi luôn sống ở nơi đây, người nơi này đều rất thân thiện, giúp mẹ con chúng tôi rất nhiều, nhất là hai vị ngoài kia, thậm chí khi mẹ của tôi chết rồi, hai người bọn họ còn muốn thu dưỡng tôi, nuôi tôi khôn lớn, nhưng mẹ của tôi hi vọng tôi trở vè bên cạnh gã đàn ông kia, theo như lời bà ấy thì tôi đã không có mẹ, không thể không có cha được.

- Nhưng mà bà ấy đã đánh giá thấp sự lạnh lùng của gã đàn ông kia, gã ta cho dù nhìn con trai của mình thì trong mắt cũng chỉ có sự lạnh lùng và ghét bỏ, giống như chính là đang nhìn một đống phân giẫm dưới đế giày, tôi khi ấy đã đáp ứng với mẹ trở về Liễu gia, vốn dĩ chẳng phải thèm muốn hoàn cảnh Liễu gia tốt hơn, thật ra trong lòng tôi tình nguyện ở lại chỗ này, đi theo thẩm và chú cùng lớn lên.

- Một mặt là vì để mẹ có thể ra đi thanh thản, một mặt tôi cũng muốn nhìn kỹ xem cái gã đàn ông nhẫn tâm kia. Tôi muốn khiến ông ta phải hiểu được bị người mình quan tâm chọc một đao có cảm giác gì, không, ông ta vốn dĩ không hề quan tâm tôi, nhưng điều này không quan trọng, tôi chính là muốn thấy thời điểm gã đàn ông này trắng tay, khi đó có còn có thể duy trì sự lạnh lùng cao ngạo kia không!

Tần Dương đại khái đã hiểu ra quyết định của Liễu Thành Mân:

- Mấy năm nay anh vẫn luôn chuẩn bị?

Liễu Thành Mân gật đầu:

- Nếu như Liễu gia chỉ là gia tộc có tiền, có lẽ tôi sẽ chọn dùng phương thức khác để công kích Liễu gia, chiếm đoạt Liễu gia, nhưng Liễu gia là gia tộc tu hành, chỉ dựa vào tiền thì không giống nhau, không có thực lực tuyệt đối không có bất cứ tác dụng nào.

Rượu và thức ăn được mang lên, Liễu Thành Mân cầm lấy chai rượu, rót rượu vào trong chén.

- Tôi mời anh, xin lỗi chuyện ngày hôm qua.

Tần Dương bật cười, nâng chén rượu lên uống:

- Anh dự định làm như thế nào?

Liễu Thành Mân cau mày nói:

- Tôi đã âm thầm tính kế nhiều năm, vì năng lực của tôi nên thật ra trong gia tộc vẫn có người nguyện ý đứng bên tôi, nhưng chung quy vẫn không đủ lực chấn nhiếp, chỉ cần có một đồng minh đủ mạnh kinh sợ những người khác, như vậy tôi có thể phát động cướp toàn bộ của họ rồi.

- Nếu như không có đồng minh thực lực cường đại, có lẽ tôi vẫn sẽ luôn ẩn nhẫn, dùng phương thức chậm rãi xơi tái Liễu gia, chẳng qua tốc độ này sẽ rất chậm, có lẽ sẽ cần tới mười năm, hai mươi năm, thậm chí càng lâu hơn nữa.

Tần Dương gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tôi là đồng minh mà anh nhận định?

Liễu Thành Mân thẳng thắn nói:

- Ban đầu khi quyết định kết giao bạn bè với anh tôi vốn không có suy nghĩ này, nhưng sau khi hiểu rõ lai lịch của anh, trong đầu tôi tự nhiên sinh ra suy nghĩ này, nhưng đây cũng chỉ là chuyện thêm vào, không ảnh hưởng tới sự kết giao bình thường giữa chúng ta.

Tần Dương trực tiếp hỏi như vậy, Liễu Thành Mân cũng trả lời lại một cách thản nhiên.

Tần Dương bật cười, nâng chén rượu lên:

- Thực lực của tôi không cao bằng anh đâu.

Liễu Thành Mân cười nói:

- Nhưng anh có sư môn, có sư phụ, có sư công, có mấy ai dám chọc tới anh đây?

Liễu Thành Mân hơi ngừng lại một chút, uống chén rượu rồi nói tiếp:

- Tôi vốn dĩ không muốn nói ra nhanh như vậy, nhưng chuyện tối ngày hôm qua có chút bất ngờ khiến tôi phải thay đổi mục đích, quyết định nói chuyện này với anh, ít nhất coi như công bằng đi, nếu không chung quy cứ giấu trong lòng cũng sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa tôi và anh...

Tần Dương nâng ly rượu rỗng trong tay, ngón cái và những ngón tay khác nhẹ nhàng đan xen lẫn nhau, trong lòng đang ngầm suy tư.

Nếu Liễu Thành Mân chỉ là muốn làm một chuyện đơn giản, hắn không ngại thuận tay giúp một chút, nhưng việc Liễu Thành Mân cần làm lại không hề đơn giản, hắn ta muốn lật cả một gia tộc tu hành.

Tần Dương rất thích Liễu Thành Mân, nhưng dù sao hai người cũng mới quen, Tần Dương không có lý do gì nhúng tay vào chuyện phức tạp như vậy cả. Thứ nhất, nơi đây không phải Trung Quốc, sức uy hiếp và năng lực của Ẩn Môn đều bị giảm bớt đi nhiều, thứ hai, hắn tới đây để chấp hành nhiệm vụ, chuyện phức tạp rất dễ ảnh hưởng tới việc hắn cần làm.

Liễu Thành Mân cười nói:

- Tôi biết lúc này nói ra lời này quả thật đường đột, anh không cần phải khó xử, coi như tôi hiếm có được một lần buông thả thổ lộ hết tâm tư trong lòng đi. Mấy lời này tôi vốn không dám nói với bất cứ ai, cho dù là với En Hwi, vì cô ấy sẽ càng lo lắng hơn.

Tần Dương gật đầu, cũng không vội vã tỏ thái độ, chỉ mỉm cười nói:

- Ngụ ý là anh chỉ cần có một người tu hành cường đại có thể kinh sợ gia tộc anh, hơn nữa đứng phía anh? Những chuyện khác anh sẽ tự giải quyết?

Liễu Thành Mân mỉm cười nói:

- Đúng vậy, dù sao tôi chỉ muốn cướp tất cả của gã đàn ông lạnh lùng kia thôi, cũng chẳng phải hủy đi tất cả mọi thứ, vả lại tôi họ Liễu, cho nên sức cản sẽ nhỏ đi rất nhiều, chỉ là có một số lão nhân trong nhà nhất định không muốn, mà tôi muốn bọn họ ngậm miệng trước việc này!

Tần Dương cười nói:

- Anh đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, chắc hẳn cũng không thiếu chút thời gian này nhỉ?

Hai mắt Liễu Thành Mân sáng lên, mỉm cười nói:

- Đương nhiên không thiếu!

Tần Dương gật đầu:

- Được, tôi sẽ suy nghĩ!

Liễu Thành Mân mỉm cười nói:

- Cảm ơn, nếu như anh có thể giúp tôi hoàn thành mục tiêu này, anh cần bất cứ sự trợ giúp gì thì tôi cũng sẽ toàn lực ứng phó, tuyệt đối không dây dưa... Liễu gia ở Seoul vẫn rất có năng lực đấy.

Tần Dương gật đầu, không nói thêm gì nữa, bưng chén rượu lên.

Liễu Thành Mân bưng chén rượu lên, cụng một cái với Tần Dương.

Sau chén rượu này, Liễu Thành Mân không tiếp tục nói về chuyện Liễu gia nữa, mà nói sang những chuyện khác, những câu chuyện lý thú về Hàn Quốc, câu chuyện lý thú ở Seoul, câu chuyện lý thú trong giới giải trí.

Trong quá trình nói chuyện, vợ chồng chủ quán còn bận rộn đi ra đi vào ngồi chốc lát, Liễu Thành Mân mời bọn họ ngồi xuống, mời rượu bọn họ, thái độ cung kính, ánh mắt cặp vợ chồng trung niên này nhìn Liễu Thành Mân cũng vừa vui mừng vừa cảm khái.

Tần Dương nhìn ra được Liễu Thành Mân cảm kích và tôn kính vợ chồng họ từ sâu trong tim. Qua cuộc đối thoại đơn giản giữa mấy người họ, Tần Dương biết được thì ra khoảng thời gian trước kia khi mẹ con Liễu Thành Mân tới đây ở từng giúp đỡ quán ăn của vợ chồng họ, mà quán ăn nhỏ này thật ra cũng không cần giúp gì cả.

Ở một ý nghĩa nào đó, cặp vợ chồng này giống như anh trai chị gái của mẹ của Liễu Thành Mân, giống như trưởng bối của hắn ta, thậm chí quan tâm giống như cha mẹ ruột, mà hắn dù tới Liễu gia rồi cũng thường trở về đây thăm hỏi cặp vợ chồng này.

Có lẽ bọn họ mới chính là dáng vẻ của người nhà trong lòng Liễu Thành Mân.

Tần Dương nhìn thấy tất cả, trong lòng ngầm dao động.

Trong đầu hắn bỗng nhiên có một chủ ý.

Bữa uống rượu này tới chín giờ tối, Liễu Thành Mân và Tần Dương rời khỏi quán nhỏ, được cặp vợ chồng tiễn rời quán, ánh mắt lưu luyến, Liễu Thành Mân lại cúi đầu ba cái, sau đó mới chia tay, đuổi theo bước chân của Tần Dương.

Liễu Thành Mân có chút trầm mặc, Tần Dương cũng không nhiều lời, mỉm cười nói:

- Hôm nay tới đây thôi, hôm khác lại uống.

Liễu Thành Mân nhìn Tần Dương:

- Được!

Chiếc xe Bentley lái về khách sạn, Tần Dương xuống xe, nhìn Liễu Thành Mân xuống xe tiễn, mỉm cười nói:

- Cảm ơn đã khoản đãi, hãy trở về đi. À, đúng rồi, con người chung quy có sinh lão bệnh tử, người tu hành lợi hại cũng không ngoại lệ, không biết trong số bạn bè của anh có người nào như vậy không, nếu như có thì có thể nói với tôi, y thuật của sư phụ tôi có một không hai trong thiên hạ đấy, tôi không so được với sư phụ của tôi, nhưng cũng không tồi!
Bình Luận (0)
Comment