Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1206 - Chương 1216: Người Trả Thù

Chương 1216: Người trả thù
 

Năm giờ chiều, Liễu Thành Mân lái chiếc Bentley đúng giờ xuất hiện ở cửa khách sạn.

Tần Dương ngồi vào trong xe, mỉm cười nói với Liễu Thành Mân trong xe:

- Chỉ có hai người chúng ta thôi?

Liễu Thành Mân gật đầu:

- Có mấy lời không thích hợp để người khác nghe thấy, cho nên tôi không gọi những người khác, đợi ăn xong, chúng ta lại đổi địa điểm ăn uống náo nhiệt chút.

Tần Dương cười nói:

- Được.

Xe lái về phía trước, dần trệch hướng nội thành, sau đó rẽ vào một con đường cái khá vắng vẻ, hai bên đường đều là những tòa nhà khá thấp, trông có vẻ đều có phần cổ xưa.

Ánh mắt Tần Dương có hai phần nghi hoặc, nhưng lại không mở miệng, Liễu Thành Mân dường như cũng đắm chìm trong loại hồi ức nào đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thoáng có phần cổ quái.

Xe dừng lại trước cửa một con hẻm nhỏ, Tần Dương và Liễu Thành Mân cùng xuống xe.

Liễu Thành Mân nhìn Tần Dương, khẽ cười nói:

- Không ngại hoàn cảnh ăn cơm, uống rượu kém một chút chứ?

Tần Dương lắc đầu nói:

- Đương nhiên không ngại, từ trước tới nay mỹ vị ăn ngon đều ẩn trong những ngõ nhỏ phố lớn mà.

Liễu Thành Mân cất bước đi theo một con đường tắt cũng không rộng lắm đi vào bên trong, thuận miệng giải thích:

- Tôi lớn lên trong này.

Tần Dương hơi sững sờ, trong đầu nghĩ tới hai chữ con riêng mà tối hôm qua Liễu Thành Mân đã nói tới, hơi gật đầu, không nói chuyện.

Liễu Thành Mân cũng không nhiều lời, đi dọc theo đường tắt kia gần hai trăm mét, Tần Dương chú ý tới có hai người chào hỏi với Liễu Thành Mân, chẳng qua biểu lộ thoáng có phần kỳ quái.

Liễu Thành Mân dừng lại trước cửa một quán nhỏ chỉ có năm, sáu cái bàn lớn, sau đó dẫn theo Tần Dương đi vào bên trong.

Trong quán rất đơn giản, một người đàn ông trung niên đầu hói khoảng hơn năm mươi tuổi đang bận rộn trong căn bếp rất đơn sơ, một người phụ nữ tuổi tác cũng không cách biệt lắm đang đứng bên cạnh thái rau, trông qua hẳn là vợ chồng.

Trong quán chỉ có một bàn khách, trên mặt bàn bày mấy đĩa thức ăn, mấy người khách đang uống rượu soju, trò chuyện cực kỳ vui vẻ.

Cặp vợ chồng đang bận rộn thấy có người vào quán, đang muốn tiếp đón, nhìn rõ là Liễu Thành Mân, trên khuôn mặt lộ ra dáng vẻ kinh ngạc, vui mừng.

- Thành Mân à, con tới rồi!

Người phụ nữ nhanh chóng xoa xoa tay của mình lên chiếc tạp dề, bước nhanh tới, trên khuôn mặt lộ ra thần sắc vui mừng không hề che dấu.

Liễu Thành Mân cung kính cúi đầu:

- Thím, chú.

Người phụ nữ vui vẻ đáp:

- Đã lâu không gặp con rồi, đây là bạn của con sao?

Liễu Thành Mân mỉm cười giới thiệu:

- Đây là Tần Dương, đến từ Trung Quốc, là bạn của con.

- Tần tiên sinh, mời vào, mời vào, ừ, ngồi trong phòng đi.

Liễu Thành Mân không từ chối, đi cùng Tần Dương đi vào trong một gian phòng nhỏ, đặt một cái bàn tròn, cũng là phòng riêng duy nhất trong quán này.

Liễu Thành Mân ra ngoài hàn huyên với cặp vợ chồng trung niên mấy câu, lại một lần nữa trở lại phòng ngồi xuống, bưng bình trà trên mặt bàn lên rót một chén cho Tần Dương.

- Tôi và mẹ của tôi trước kia từng ở đây, thuê phòng, từng ở đây nhiều năm...

Suy nghĩ của Tần Dương thông tuệ, mặc dù Liễu Thành Mân nói được rất ít, nhưng Tần Dương cũng đã đoán được câu chuyện bảy, tám phần rồi.

Liễu Thành Mân nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tần Dương, áy náy nói:

- Vốn dĩ mời khách bồi tội không nên tới địa điểm đơn sơ như vậy, nhưng đây là nơi mà tôi sinh ra và lớn lên...

- Tôi hiểu, nơi này tôi rất thích.

Giọng nói và vẻ mặt của Tần Dương ôn hòa giống như nhau, thậm chí còn treo nụ cười thoải mái.

Liễu Thành Mân nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tần Dương:

- Chắc hẳn anh đã đoán được gần hết rồi nhỉ?

Tần Dương bật cười nói:

- Hẳn cũng không sai biệt lắm.

Con riêng, Liễu gia, hắn ta và mẹ từ nhỏ sinh trưởng ở nơi hẻo lánh này, thuê phòng...

Những yếu tố này quy tụ lại cùng nhau, câu chuyện xưa thật sự không khó để suy đoán.

Tình tiết hẳn không kém phim truyền hình cẩu huyết bao nhiêu đâu.

Liễu Thành Mân thở dài một hơi, sắc mặt âm trầm bất định:

- Đúng vậy, rất cẩu huyết, rất bình thường. Một gã đàn ông chăng hoa gặp được một người phụ nữ yêu cuồng dại, người phụ nữ kia bất cẩn mang thai, gã đàn ông không muốn đứa trẻ này, nhưng người phụ nữ lại kiên quyết muốn sinh nó ra, gã đàn ông nói ra sự thật cho người phụ nữ kia biết rằng bản thân đã là người đàn ông đã kết hôn, chẳng qua chỉ vui đùa với người phụ nữ kia mà thôi.

Trong mắt Liễu Thành Mân toàn là vẻ lạnh lùng, thậm chí còn có phần hận ý khắc cốt:

- Người phụ nữ kia yêu gã đàn ông này, đau lòng rời đi, nhưng vẫn kiên quyết muốn sinh đứa trẻ ra, dẫn theo đứa trẻ nuôi dưỡng lớn lên, luôn đợi tới khi người phụ nữ kia đổ bệnh, trước khi ra đi mới nói cho con của mình biết thân phận của nó, cũng liên hệ với gã đàn ông kia, gã đàn ông đó phái người đến đón đứa trẻ này đi.

- Đứa trẻ này đến chỗ gia tộc cha của nó, nhận được sự xa lánh và địch ý từ gia đình kia, nhưng đứa trẻ này lại có thiên phú tu hành không tệ, có lẽ trong khe đá mọc cỏ dại, sinh mệnh lực chung quy cũng dai dẳng hơn một chút đi.

Giọng nói của Liễu Thành Mân lãnh đạm xen lẫn vài phần tự giễu, hoặc là một dạng trào phúng với thế giới:

- Bé trai không được coi trọng, bị ghét bỏ dựa vào thiên phú tu hành ưu tú của bản thân cuối cùng giành được một chút coi trọng, nhưng phần coi trọng này cũng chỉ là sự coi trọng của một loại công cụ, giống như là một thành đao sắc bén, mặc dù sắc bén, nhưng vẫn chỉ là có cũng được, mà không có cũng chẳng sao, có thể bị ruồng bỏ bất cứ lúc nào...

Liễu Thành Mân nói tới đây, trong ánh mắt nhìn Tần Dương có mấy phần rét lạnh:

- Nếu là anh, anh sẽ làm như thế nào?

Tần Dương sờ lên cái mũi, cười nói:

- Nếu đã không thích thì rời đi thôi, giống như một chú chim ưng con, trưởng thành rồi chung quy vẫn sẽ bay lượn trên bầu trời, bầu trời bao la, cần gì phải cố chấp với một vũng bùn.

Liễu Thành Mân lắc đầu:

- Không! Rời đi tuy là một con đường, nhưng đó cũng không phải con đường mà tôi lựa chọn!

Đồng tử Tần Dương co lại, ánh mắt lạnh xuống:

- Anh muốn trả thù?

Liễu Thành Mân không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tần Dương, mà hỏi ngược lại:

- Anh cảm thấy có nên hay không?

Tần Dương nhíu mày:

- Người kia chung quy vẫn là cha của anh.

Liễu Thành Mân cười ha ha, chẳng qua nụ cười này rất lạnh:

- Đúng, ông ta là cha của tôi, hơn nữa trước khi tôi trưởng thành sống bằng sức mình còn nuôi dưỡng tôi nhiều năm, nhưng điều này cũng không hoàn toàn xóa bỏ hận thù của tôi đối với ông ta. Nếu như không phải ông ta, mẹ của tôi sao có thể chết được? Mẹ của tôi trước khi chết còn muốn gặp ông ta, nhưng ông ta lại lạnh lùng từ chối, khiến mẹ của tôi ôm theo tiếc nuối và tuyệt vọng mà chết đi, đến cả đón tôi cũng chỉ là tài xế của ông ta tới mà thôi...

Tần Dương trầm mặc, gã đàn ông này quả thật đủ tuyệt tình.

Tốt xấu gì cũng là người phụ nữ đã từng cùng giường cùng gối với mình, còn sinh giúp mình một đứa con, yêu mình sâu đậm, vậy mà tới khi chết đến cả một yêu cầu đơn giản là gặp mặt lần cuối cũng không muốn thỏa mãn sao?

Liễu Thành Mân trầm giọng nói:

- Mẹ của tôi chưa từng hận ông ta, nhưng cuối cùng mẹ của tôi chắc chắn ôm theo nỗi hận mang đi. Bà ấy hận ông ta tuyệt tình, hận sự lạnh lùng của ông ta. Tôi đã từng không biết bao nhiêu lần tự hỏi lòng mình, chỉ cần lúc trước ông ta tới đây, gặp mặt mẹ một lần, để mẹ của tôi ra đi được bình thản không có tiếc nuối, tôi có lẽ cũng sẽ không hận ông ta, không muốn báo thù ông ta, nhưng ông ta không làm vậy, ông ta lạnh lùng như thế đấy, cao ngạo như thế đấy!

Liễu Thành Mân nhìn chằm chằm Tần Dương, trong hai mắt lấp lánh ngọn lửa nóng cháy hừng hực, hắn ta nói gằn từng câu từng chữ:

- Đã như vậy, tôi liền muốn đoạt lấy hết tất cả mọi thứ của ông ta, tất cả sự cao ngạo của ông ta, tôi muốn khiến ông ta cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng!
Bình Luận (0)
Comment