Chương 1223: Dễ như trở bàn tay
- Tần tiên sinh, ly này tôi mời anh!
Trong nhà của Kim Mingook, Kim Mingook bưng ly rượu lên, vẻ mặt cảm kích nhìn Tần Dương, Kim Eunjung ngồi bên cạnh hắn ta thì rất yên tĩnh.
Tần Dương bưng ly rượu lên, mỉm cười cụng một ly với Kim Mingook.
- Tôi và tiểu thư Jeong cũng là bạn bè, Kim tiểu thư và tiểu thư Jeong đều làm cùng một công ty, tính ra cũng không phải người ngoài.
Kim Mingook cười nói:
- Tôi nghe Eunjung nói, Tần tiên sinh là một nghệ sĩ piano, lần này tới đây tham gia hội giao lưu piano Hoa-Hàn, hơn nữa còn sắp tham gia ngày tranh tài dương cầm Chopin quốc tế khu vực châu Á, Tần tiên sinh đúng là tuổi trẻ tài cao mà.
Tần Dương khiêm tốn nói:
- Kim tiên sinh quá khen rồi... Kim tiên sinh mới đúng là học rộng tài cao.
Kim Mingook và Tần Dương vốn dĩ không quen, Kim Mingook mời Tần Dương tới phần nhiều xuất phát từ lòng cảm kích, hơn nữa bản thân Kim Mingook chính là nhân tài nghiên cứu kỹ thuật, thuộc loại hình ngày thường nói không nhiều, kín như bưng, trò chuyện với Tần Dương dường như có chút ngượng ngùng.
May mà bên cạnh còn có Kim Eunjung trẻ tuổi hoạt bát, thấy cha mình dường như ít ngôn từ liền chủ động dẫn dắt chủ đề, như vậy mới khiến không khí bàn cơm không có vẻ ngượng ngùng.
Thức ăn rất phong phú, là Kim Eunjung đích thân xuống bếp làm, rượu cũng là loại rượu ngon, Kim Mingook làm chủ đương nhiên không ngừng mời rượu biểu đạt sự cảm kích tự tận sâu đáy lòng của bản thân.
Trong lòng Tần Dương có toan tính, đương nhiên cũng luân phiên mời rượu.
Nhân lúc Kim Eunjung đi toilet, Tần Dương rót rượu cho Kim Mingook, đồng thời hắn âm thầm thả một bao con nhộng vào ly rượu, hòa vào chất lỏng bên trong ly rượu của Kim Mingook.
Bữa ăn kết thúc, Kim Mingook đã uống say tới mức ánh mắt hơi lơ đãng, Kim Eunjung dọn dẹp xong bát đũa, sau đó cùng Tần Dương rời khỏi Kim gia.
Kim Eunjung vì mới xuất đạo, công việc bận rộn, là yêu cầu phải ở ký túc xá của công ty, hôm nay cũng phải đặc biệt xin nghỉ mới có thể rời đi, cho nên sau khi ăn xong cô phải trở về công ty.
Tần Dương sau khi tiễn Kim Eunjung lên xe taxi liền đi về phía trước một đoạn, sau đó đi thẳng tới tới một chiếc xe hơi màu đen trông qua rất bình thường đỗ trong bóng đêm ven đường.
Thược Dược ngồi ở vị trí ghế lái, lẳng lặng chờ đợi.
- Làm xong rồi?
Tần Dương vuốt mặt mình:
- Cũng không sai biệt lắm, dược hiệu phát tác đại khái cần một giờ, lúc tôi đi, ánh mắt của ông ta đã có chút lơ đãng, rượu cũng uống cũng hòm hòm rồi, hẳn lập tức sẽ ngủ. Đợi thêm lát nữa rồi tôi vào.
- Vậy thì chờ đi.
Tần Dương ngồi hàng ghế sau cởi bỏ quần áo của mình, tiếp đó đổi lại nguyên một bộ khác, lại đeo mặt nạ mô phỏng da người lên, soi gương sửa sang lại một lúc.
Sau khi sửa sang lại xong, Tần Dương cầm lấy một chiếc ống nhòm, nhắm ngay nhà của Kim Mingook.
Quan sát một hồi, giống như những gì Tần Dương dự đoán, thời gian đèn phòng của Kim Mingook sáng chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn liền tắt, chắc hẳn Kim Mingook đã say rượu đến mức ngủ rồi.
Tần Dương yên tĩnh chờ đợi trong màn đêm, khoảng một tiếng đồng hồ sau, Tần Dương giơ cổ tay của mình lên nhìn đồng hồ, đút tai nghe vào trong lỗ tai của mình, khẽ nói:
- Tôi đi đây!
Tần Dương đi từ trong chiếc xe đen đậu trong màn đêm ra, sau đó âm thầm đi tới căn tòa lầu nhỏ của Kim Mingook.
Nhà của Kim Mingook là một căn nhà nhỏ độc lập với hai tầng, Tần Dương cũng không vào cửa, trực tiếp nhẹ nhàng bật nhảy lên căn phòng ngủ ở tầng hai, cả người giống như thằn lằn, hoặc là nói giống như quỷ ảnh không có sức nặng, không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Kim Mingook nằm ở trên giường của mình ngủ vô cùng sâu, còn ngáy vang, Tần Dương xác nhận tình huống xung quanh một chút rồi đi tới bên giường, mở đèn bàn lên.
Tần Dương điều chỉnh góc độ của mình một chút, hít một hơi thật sâu, âm thầm vận chuyển tâm pháp đồng thuật.
Đôi mắt có thần đen bóng dần dần trở nên thâm thúy u tĩnh, trở nên lạnh lùng, không có tình cảm như con người có, giống như một dòng nước xoáy đen kịt.
Tần Dương nhắm hai mắt của mình ngay vị trí đôi mắt của Kim Mingook, sau đó dùng âm thanh nhẹ nhàng gọi tên của hắn ta.
Kim Mingook ngủ mơ mơ màng màng, bất chợt nghe thấy có người gọi tên của mình, theo bản năng mở to hai mắt.
Vừa mở to hai mắt liền nhìn thấy hai con ngươi tĩnh mịch đang nhìn mình chăm chú.
Trong lòng Kim Mingook âm tầm cả kinh, nhưng phản ứng lại trở nên có chút trì độn, hơn nữa đôi mắt này giống như có một lực hấp dẫn kỳ lạ, khiến ánh mắt của hắn ta không cách nào rời đi được.
Kim Mingook cảm giác bản thân dường như rơi vào trong một vũng bùn sâu, không cách nào tự kiềm chế được, mà ánh mắt của hắn ta cũng nhìn vào trong dòng nước xoáy sâu kia, đang không ngừng chìm sâu vào trong đó.
- Ông là ai?
- Tôi là Kim Mingook...
- Năm nay ông bao nhiêu tuổi?
- Năm nay tôi bốn mươi bảy tuổi.
Hai mươi phút sau, khi một tiếng vỗ tay của Tần Dương vang lên, Kim Mingook dứt khoát nhắm mắt lại, một lần nữa lầm vào cơn mê man.
Tần Dương tắt đèn bàn đi, lặng yên không tiếng động nhảy ra khỏi tầng hai, sau đó đóng cửa sổ lại, lại lặng yên không tiếng động nhảy xuống mặt đất.
Tần Dương đi vào bên trong màn đêm tối đen, lên chiếc xe đang chờ đợi trong đêm tối.
Chiếc xe lặng yên đi vào trong màn đêm, biến mất cuối ngã tư đường, giống như chưa từng xuất hiện.
Sau khi chiếc xe đi được một khoảng xa mới ngừng lại ở một chỗ tối ven đường.
Lúc này Tần Dương đã khôi phục lại trang phục vốn có của mình, hắn và Thược Dược ngồi vị trí lái trực tiếp rời khỏi chiếc xe, lên một chiếc xe con khác đỗ ven đường.
Hai phút sau, Liệp Ưng giống như u linh vọt ra từ bóng cây bên cạnh, ngồi vào trong chiếc xe đỗ nguyên tại vị trí kia, lái đi về hướng đằng xa.
Tần Dương và Thược Dược cũng không về thẳng khách sạn, mà là lái xe rời đi một khoảng, tùy tiện tìm một quán ăn đêm, chọn hai món ăn, ăn xong bữa ăn khuya.
Hai người đều không nói tới bất cứ chuyện gì liên quan tới nhiệm vụ, dù sao khi Tần Dương đang thôi miên Kim Mingook, Thược Dược đã nghe được cả quá trình, hơn nữa còn cung cấp ngôn ngữ cùng với các phương diện hỗ trợ khác cho Tần Dương, cho nên căn bản không cần trao đổi thêm nữa.
Sau khi hai người trở lại khách sạn, Thược Dược chỉnh sửa lại phần ghi âm có liên quan sau đó gửi tới địa chỉ hòm thư điện tử Tần Dương chỉ định.
Tần Dương tìm kiếm điện thoại của mình, bấm gọi số điện thoại của Long Vương.
- Ông già, đồ tôi đã gửi vào hòm thư điện tử cho ông rồi, kiểm tra một chút đi.
Long Vương cười nói:
- Tốc độ của cậu còn khá nhanh đấy, còn lâu mới tới thời hạn mà tôi cho cậu đấy.
Tần Dương cười nói:
- Chỉ là một người bình thường, việc này cũng không khó làm, nếu như không phải vì yêu cầu tiếp cận sau này, thì một ngày đã hoàn thành rồi.
Long Vương trả lời ngắn gọn:
- Không kinh động tới đối phương chứ?
Tần Dương đương nhiên hiểu được ý kinh động mà Long Vương nói có ý gì, lắc đầu nói:
- Không có vấn đề, nhưng tin tức lấy được có chút kinh người đấy.
- Là sao?
Long Vương trầm giọng nói:
- Cậu tạm thời đừng trở về, đợi chúng tôi xác nhận nội dung thứ cậu gửi tới rồi quyết định có hành động tiếp theo hay không.