Chương 1228: Đặc công can đảm
Sau khi người thủ lĩnh kia dứt lời, đám đột kích đeo mặt nạ kia bất chợt hiểu ra, còn tiếp tục như vậy nữa sợ rằng người tu hành xuất hiện thêm bên phía đối phương này sẽ giết toàn bộ nhóm người bọn họ mất.
Mấy gã đeo mặt nạ phân tán ra, bắt được mấy cảnh sát trúng đạn nằm dưới mặt đất, súng trong tay chỉa đầu của bọn họ.
- Chúng tôi chỉ cần ít hàng, không muốn lấy mạng của các người, nếu các người còn ra tay lần nữa, chúng tôi sẽ giết bọn họ!
Tay thủ lĩnh cường tráng kia chỉ mất ít thời gian đã bị cô gái cao gầy kia đánh bay lần nữa, nặng nề nện lên cửa xe, đến cả cửa xe cũng trực tiếp bị lõm vào trong.
Lời uy hiếp của đám người đeo mặt nạ lập tức khiến cô gái cao gầy và hai người khác muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại, tay thủ lĩnh cường tráng rút thân mình khỏi cửa xe, cùng nhanh chóng nhích lại gần với những người khác.
- Lấy đồ đi!
Thủ lĩnh cường tráng quát lớn, hai gã đeo mặt nạ chạy vội tới gắn thứ gì đó lên cửa xe, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác nhấn một cái.
- Ầm!
Cửa xe bị một lực lượng khổng lồ trực tiếp nổ tung, hai gã đeo mặt nạ kia vọt vào, rất nhanh, mỗi người ôm theo một ống thủy tinh đựng đầy chất lỏng lao ra. Đường kính của ống thủy tinh kia khoảng hai mươi centimet, dài khoảng một mét, hai người cùng lấy hai cái túi to bao bọc ống thủy tinh ở bên trong, sau đó vác trên lưng đi.
- Rút lui!
Đám người này hiển nhiên đã sớm vạch kế hoạch, có lẽ ngoài dự liệu duy nhất chính là đối phương có tới ba người tu hành, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh, mà căn cứ theo tin tức của bọn họ thì hẳn chỉ có hai người tu hành áp tải mà thôi.
Đám người kia dứt khoát nâng đồng đội bị thương của mình lên đều mang lên chiếc xe bên cạnh, hai chiếc xe gầm thét rời đi.
Cô gái cao gầy đương nhiên chính là Lee Yeon Hee trước đó tự tham gia lần áp tải này. Cô ta nhìn theo chiếc xe chạy đi như bay, ánh mắt hung ác, dựng chiếc mô tô đổ rạp dưới mặt đất bên cạnh lên, ngồi lên, quát lớn:
- Em đuổi theo bọn họ, Min Ho anh ở lại gọi xe cứu thương, gọi hỗ trợ!
Lee Yeon Hee khởi động xe mô tô, bánh sau của xe ma sát kịch liệt với mặt đất, sau đó đột ngột phóng đi, đuổi theo hướng mấy chiếc xe đang chạy trốn kia.
Park Min Ho cầm điện thoại lên, khuôn mặt tái mét báo cáo tình huống, gọi đội hỗ trợ.
Khói đặc đã tan đi, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Mảnh vỡ của xe, đầu xe vặn vẹo bốc khói với những vết đạn khắp nơi, máu tươi loang lổ trên mặt đất chảy ra từ những thi thể của cảnh sát đã chết và của những kẻ bị thương...
Tần Dương nhìn một màn này, biết nếu bản thân còn không ra tay, đợi tới khi đội hỗ trợ tới thì hắn sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa.
Bên hắn chỉ có một mình hắn, cũng không có thế trận mạnh như của đám người của phù thủy trắng.
Tần Dương cân nhắc một chút vị trí cửa xe bị nổ tung kia, sau đó lạnh lùng bình tĩnh ra lệnh.
- Hắc Báo, hướng bên trái chếch ba mươi thước bên anh, trong vòng năm phút, tôi sẽ ném mục tiêu vào trong nước, chú ý nhận lấy, sau khi nhận lấy rồi lập tức rút lui khỏi đó!
- Đã rõ!
Tần Dương hít một hơi, lấy mũ cảnh sát từ ghế ngồi bên cạnh đội lên đầu, sửa sang lại một chút thông qua kính chiếu hậu, mở cửa xe, kéo lại quần áo, sau đó nhanh chóng chạy tới hiện trường phát hiện vụ án.
Tần Dương mới xuất hiện ở một khúc cua khác, ánh mắt của Park Min Ho đã cảnh giác nhìn sang.
Tần Dương tỏ vẻ khẩn trương, sợ hãi đến mức giọng nói dường như cũng có chút biến đổi, cầm bộ đàm chuyên dụng của cảnh sát gọi như một cảnh sát thực thụ:
- Đường bên sông xảy ra sự cố bắn nhau, vị trí ở giữa đoạn đường Tahala... Có rất nhiều cảnh sát bị thương... Hẳn là đội áp tải bị công kích, xin hãy hỗ trợ!
Park Min Ho nghe thấy giọng nói của Tần Dương liền thở dài một hơi, hiển nhiên hắn ta cho rằng Tần Dương là một cảnh sát nhân dân bản địa nghe thấy âm thanh đấu súng mới chạy tới đây rồi.
- Tôi đã gọi xe cứu thương và hỗ trợ rồi, trước tiên cứu chữa người bị thương đã.
Park Min Ho đương nhiên có chức vụ cao hơn Tần Dương nhiều, lần này vận chuyển cũng được hàm cấp cao của quân đội và cảnh sát, chuyện xảy ra ngày hôm nay đương nhiên cấp trên sẽ có phương án đối phó toàn diện, không cần phải dùng tới cảnh sát ở khu vực này, cho nên hắn ta trực tiếp bảo Tần Dương tham gia cứu chữa, dù sao người trúng đạn bị thương cũng không ít.
Vẻ mặt Tần Dương sợ hãi đáp ứng, bước nhanh tới, đỡ một cảnh sát đến ngồi cạnh chiếc xe bên cạnh, nâng tay của người này lên ép chặt chỗ bị thương.
Tần Dương cũng không nói lời nào, dù sao âm ngữ của hắn bây giờ rõ ràng không giống với âm ngữ của dân bản xứ, nếu như mở miệng nói thì rất dễ dàng khiến người khác hoài nghi, những người này đều là cảnh sát, cả đám gần như đều có bản năng cảnh giác rất cao.
Park Min Ho vừa gọi điện thoại, lo lắng không yên cúp điện thoại, quay đầu nhìn động tác của Tần Dương, ánh mắt vòng vo mấy lần, cũng không tiếp tục chú ý tới hắn nữa.
Tần Dương đứng dậy, lại đi về hướng người bị thương tiếp theo, liên tục dìu dắt hai người bị thương khác, Tần Dương đã âm thầm tiến gần tới chiếc xe vận chuyển bị nổ kia rồi.
Tuy rằng cửa chính của chiếc xe vận chuyển đã bị phá hư, nhưng hiện giờ đã không có ai quản hắn làm cái khỉ gì nữa, bởi vì kẻ nên ra tay đã ra tay rồi, đã cướp thành công và rời đi rồi, hiện trường mặc dù hỗn loạn, nhưng vẫn có nhiều cảnh sát như vậy, còn có hai người tu hành ở đây, còn có thể xảy ra được vấn đề gì nữa?
Tất cả mọi người vội vàng cứu chữa người bệnh, thậm chí còn có người nhìn Tần Dương với ánh mắt cảm kích.
Tần Dương đỡ một người bị thương tới bên sườn chiếc xe nát ngồi xuống, để tay của người này tự áp chế vết thương đang đổ máu của chính mình, sau đó lại ước lượng đi tới trước mặt cửa của chiếc xe nát kia.
Khi đỡ tay cảnh sát bị thương kia, Tần Dương cũng đã nhân lúc đó nhìn tình hình trong chiếc xe vận chuyển. Chiếc xe vận chuyển vận chuyển một loạt những ống thủy tinh chứa dịch dinh dưỡng cỡ lớn, vị trí gần cửa khi nãy rõ ràng có một chỗ trống, hiển nhiên là vị trí của hai ống vừa bị cướp đi kia.
Tần Dương phát giác được lực chú ý của mọi người cũng không ở trên người mình, thân người hắn lóe lên linh hoạt giống như một chú khỉ trèo lên chiếc xe vận chuyển, sau đó cầm lấy một ống thủy tinh lớn, lấy hai ống thủy tinh lớn ra. Cảm giác một chút độ lớn và dày của ống thủy tinh, trong lòng Tần Dương càng yên tâm hơn. Lúc trước hắn còn lo lắng lọ thủy tinh quá mỏng, khi quẳng xuống nước có thể bị rơi vỡ hay không, nhưng hiện giờ xem xét rõ ràng cho thấy đây là thủy tinh công nghiệp rất dày, rơi xuống nước chắc chắn cũng sẽ không vỡ.
Tần Dương xách theo hai ống thủy tinh nhảy xuống xe, cũng không tiến lên trước nữa, hai tay vận khí tới cánh tay, cùng giơ hai tay lên, hai ống thủy tinh công nghiệp thô to lập tức trực tiếp bay ra ngoài, vượt qua quãng đường hơn sáu mươi, bảy mươi thước, vượt qua vòng bảo hộ ven đường, hai tiếng rơi xuống nước vang lên rơi xuống sông Hán.
- Anh đang làm gì vậy?
Hai người bị thương ngồi bên cạnh nhìn thấy ống đựng dịch dinh dưỡng bay ra ngoài, vẻ mặt đều có chút ngẩn ngơ, theo bản năng quay đầu nhìn Tần Dương, trong ánh mắt ngập tràn sự bối rối.
Tần Dương không để ý tới bọn họ nữa, thân người nhanh chóng xông tới chiếc mô tô cảnh sát bên cạnh, dựng một chiếc mô tô dậy, nghiêng người ngồi lên.
Chỉ trong vòng một giây, chiếc mô tô đã gầm rú xông ra ngoài...