Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1219 - Chương 1229: Đại Công Cáo Thành

Chương 1229: Đại công cáo thành
 

Park Min Ho trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Dương chạy đi, ánh mắt bối rối.

Hắn ta vừa mới quay lưng về phía Tần Dương gọi điện thoại, mặc dù hắn ta cũng nghe thấy âm thanh ống thủy tinh công nghiệp chứa dịch dinh dưỡng rơi xuống nước, nhưng vẫn cho rằng đây chẳng qua chỉ là tiếng vang ngẫu nhiên từ mặt nước bên dưới vang lên mà thôi.

Ông đây không phải bảo tên kia hỗ trợ cứu người bị thương sao?

Chạy cái gì?

Còn lái xe mô tô chuyên dụng của cảnh sát, đấy hình như không phải mô tô của anh mà.

- Anh ta ném hai ống chứa dịch dinh dưỡng xuống sông Hán rồi!

Lúc này, một cảnh sát bị thương tựa người cạnh xe lớn tiếng hô lên, chẳng qua trong ngữ khí của người này vẫn ngập tràn sự nghi hoặc không thể hiểu được.

Tay cảnh sát này làm gì vậy?

Ném hai ống dịch dinh dưỡng xuống nước một cách khó hiểu, sau đó rút lui bỏ chạy, chạy cái gì?

Sắc mặt của Park Min Ho đột ngột thay đổi, thân người lóe lên đã chạy tới chỗ cửa xe vận chuyển, nhìn trong xe thấy có thêm vị trí trống nữa, sắc mặt lập tức trở nên càng khó coi hơn.

Thân người hắn ta nhanh như tia chớp, trong chớp mắt đã đi tới chỗ lan can bờ sông kia, nhìn xuống dưới sống Hán, nhưng nước sông cuồn cuộn, đâu còn nhìn thấy được chút dị thường nào nữa?

Chỉ có điều mặc dù không nhận ra sự dị thường, nhưng Park Min Ho vẫn tin tưởng trong lòng sông tối tăm chắc hẳn có người mai phục bên dưới tiếp ứng nhận hai bình dịch dinh dưỡng được ném xuống này.

- Trong nước nhất định có người tiếp ứng! Tay cảnh sát kia cũng tới cướp dịch dinh dưỡng, không, hắn ta nhất định là kẻ giả mạo, khi hắn ta tới khi nãy cũng không lái xe cảnh sát tới!

Hắn ta nhớ lại thời điểm khi Tần Dương xuất hiện chỉ cầm theo một khẩu súng nhanh chóng chạy lên phía trước.

Chớp mắt đã chạy tới cự ly cách đó ba mươi mét, khi rẽ ngoặt hắn nhìn thấy chiếc xe ngừng lại bên cạnh chiếc container ven đường thì trên khuôn mặt lộ ra vẻ bàng hoàng.

Liên tưởng tới hành động Tần Dương ném hai ống dịch dinh dưỡng xuống sông Hán, lại nhìn tới chiếc xe container đỗ ven đường này, sắc mặt của Park Min Ho trở nên vô cùng phức tạp.

Tay cảnh sát giả mạo kia không cùng một bọn với đám người đeo mặt nạ công kích đột ngột kia.

Bọn họ là hai nhóm người!

Mục đích của cả hai nhóm người đều giống nhau, bọn họ đều muốn cướp lấy dịch dinh dưỡng!

Bọn họ lựa chọn cùng một vị trí!

Trong lòng Park Min Ho dâng trào cảm giác thất bại. Trận đột kích trước đó không nói, người khác vừa dùng đạn khói vừa dùng mưa bom bão đạn, còn vừa là người tu hành, cứng rắn dựa vào thế công bất ngờ cùng với sự uy hiếp sau cùng mới cứng rắn cướp đi được hai ống dịch dinh dưỡng, nhưng người sau đó thì sao?

Một người, không bắn một phát súng nào, ngay trước mắt của hắn ta cứ như vậy lấy đi mất hai ống dịch dinh dưỡng rồi.

Quan trọng nhất là hắn ta còn cùng nói mấy lời với người kia, người kia bận rộn công việc trước mặt mình, còn giúp đỡ hai, ba người bị thương, tất cả mọi người còn cảm kích người kia...

Vỗ nghĩa tới mức nào thế này?

Nếu là đám người trước đó đã mạnh mẽ vả mặt bọn họ mấy cái, vậy bây giờ người kia chính là dẫm bọn họ xuống mặt đất, dùng sức nắn vuốt, sau đó còn nhổ thêm ngụm nước bọt.

Sỉ nhục!

Đây chính là sỉ nhục của hắn ta!

Park Min Ho cầm lấy tai nghe, xấu hổ lời ít mà ý nhiều báo chuyện này lại với Lee Yeon Hee.

- Cái tên khốn nạn này!

Lúc này Lee Yeon Hee đang đuổi theo truy kích hai chiếc xe phía trước, hơn nữa đã thấp thoáng có xu thế không đuổi kịp, nghe được lời Park Min Ho nói thiếu chút nữa đã thổ huyết, tức giận mắng to một câu.

Park Min Hô xấu hổ chịu đựng, chỉ biết giữ im lặng không nói gì.

Tần Dương lái xe mô tô chuyên dụng của cảnh sát chạy trốn rất thuận lợi, Park Min Ho không phải không nghĩ tới việc đuổi theo, nhưng động tác của hắn ta rõ ràng chậm hơn rất nhiều, đợi tới khi hắn ta hiểu rõ sự việc thì Tần Dương đã sớm chạy mất dạng rồi.

Về phần công năng định vị của mô tô cảnh sát, Park Min Ho cũng không cho rằng có thể làm được gì, đối phương sắp xếp kín đáo như vậy, không thể không biết công năng truy bắt định vị mà mỗi mô tô cảnh sát đều có, mà sẽ luôn luôn lái mô tô cảnh sát chạy khắp nơi, đợi mọi người lần theo định vị mà truy bắt hắn...

Tần Dương đương nhiên sẽ không ngốc tới mức vẫn luôn lái xe mô tô cảnh sát đi khắp nơi. Sau khi rời khỏi sông Hán, Tần Dương liền không nhanh không chậm dừng xe cảnh sát ở một khu phố xá sầm uất, sau đó thản nhiên lẫn vào trong đám người, đi tới một con hẻm nhỏ bên cạnh.

Nhanh chóng cởi bỏ quần áo và mũ cảnh sát mặc trên người, lộ ra bộ quần áo không hề có vẻ thu hút nào bên trong.

Tần Dương cũng không ném loạn quần áo bị mình đổi ra, mà là tùy tiện nhặt một chiếc túi màu đen bên thùng rác, bọc bên ngoài bộ quần áo, sau đó buộc chặt lại, xách theo chiếc túi đen chậm rãi rời khỏi con ngõ nhỏ.

Dưới sự hướng dẫn của Thược Dược, Tần Dương đi xuyên qua hai con đường, sau đó ở trong một con ngõ nhỏ không có camera giám sát âm thầm chui vào hàng ghế sau của một chiếc xe màu đen.

Thược Dược ngồi trên ghế lái, nhìn Tần Dương lên xe, đưa một cái túi tới.

Tần Dương nhận lấy túi, bên trong chính là quần áo Tần Dương mặc thường ngày.

Tần Dương cởi bỏ áo ngoài ở hàng ghế sau, một lần nữa thay quần áo, lấy mặt nạ xuống, loại bỏ những thứ còn thừa trên khuôn mặt, cuối cùng dùng khăn giấy ướt lau sạch mặt.

- Hắc Báo đã lên bờ, Liệp Báo đã tiếp ứng cho anh ấy, bọn họ sẽ trực tiếp giao hàng cho người phụ trách vận chuyển, trực tiếp hoàn thành chuyện này.

- Được!

Tần Dương cất toàn bộ quần áo bị thay ra vào một cái túi, cuối cùng ngẩng đầu lên nói:

- Đi thôi.

Chiếc xe ô tô màu đen âm thầm lái ra ngoài sau đó lặng yên lẫn vào trong đường xe chạy, trở thành một phần trong dòng xe cộ tắc nghẽn trên đường.

Tần Dương xuống xe cách khách sạn không xa, bắt đầu từ bây giờ hắn lại một lần nữa trở về tới thân phận nghệ sĩ piano Tần Dương tài hoa hơn người kia.

Tần Dương trở lại phòng ở khách sạn, tắm rửa sạch sẽ một chút, mặc áo choàng tắm nằm trên giường xem tivi.

Hai giờ sau đó, Thược Dược gõ cửa đi vào, gật đầu với Tần Dương.

Tần Dương mỉm cười, không nói chuyện.

Cái đuôi bên này của hắn Thược Dược đã xử lý tốt, mà Liệp Ưng và Hắc Báo cũng đã xử lý xong tất cả những dấu vết có thể tiết lộ trong căn nhà được thuê kia, sau đó cùng trở lại khách sạn mà bản thân đã thuê, một lần nữa hóa thân thành khách du lịch nhàn hạ.

- Thời gian cũng không sai biệt lắm rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm tối đi, hôm nay muốn ăn cái gì?

Tần Dương nhìn thời gian, nhàn nhã đứng dậy, duỗi lưng một cái hỏi thăm.

Thược Dược cười tủm tỉm nói:

- Tôi muốn ăn thịt nướng, anh mời tôi ăn thịt nướng đi?

Tần Dương cười nói:

- Được, thịt nướng thêm bia, như vậy phải gọi là ngất ngây đấy, tối nay uống một chút.

Thược Dược gật đầu:

- Tôi uống với anh.

Tần Dương cười khà khà nói:

- Vậy cô sẽ phải uống ít chút, tôi sợ cô uống nhiều quá, tôi cũng hết cách đỡ cô.

Thược Dược trợn trắng mắt liếc Tần Dương:

- Chỉ là bia mà thôi, có thể uống say được sao, hơn nữa tôi từng uống say mấy lần mà để anh phải lải nhải?

- Ha ha, xin chờ mong!

Tần Dương trở lại phòng của mình, thay quần áo, rồi cùng Thược Dược ra khỏi cửa.

Tần Dương vừa đi về con đường phía trước tới quán thịt nướng bên cành khách sạn, vừa lấy di động ra, bấm gọi số của Long Vương. Trong khoảng thời gian mấu chốt này, Tần Dương làm việc càng cần phải cẩn thận hơn một chút.

- Chuyện đã làm xong, lần này hẳn không có sau này nữa rồi chứ?
Bình Luận (0)
Comment