Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1227 - Chương 1237: Để Cô Ta Ngủ Với Anh Đi

Chương 1237: Để cô ta ngủ với anh đi
 

- Tôi cũng muốn một phần ghi hình khi nãy, nếu đã là đánh cuộc, hai bên chúng ta hẳn đều nên có phần chứng cứ đánh cuộc này.

Ngay khi đánh cuộc giữa hai bên được thành lập, Thược Dược đóng công năng ghi hình trên điện thoại di động lại, trở lại bên cạnh Tần Dương thì bỗng nhiên Park Yong Joong đưa ra yêu cầu.

Tần Dương nhếch khóe môi lên nói:

- Anh sợ chúng tôi chơi xấu sao?

Hiện giờ Thược Dược không quay phim nữa, giọng điệu nói chuyện của Park Yong Joong lập tức cương quyết hơn rất nhiều so với khi nãy:

- Ai biết được cậu có thể chữa khỏi cho cô ta hay không, nếu không chữa được, các người xóa bỏ video đi thì tất cả giống như chưa từng xảy ra, tôi cũng không có cách nào bắt bí được các người, nếu như trị được thì lấy ra khoe khoang...

Tần Dương bình tĩnh cười nói:

- Anh nói không sai, nếu mọi người đã chấp nhận đánh cuộc thì cũng nên công chính... Gửi cho anh ta một phần, nhân tiện đều chụp lại một lần những bản báo cáo kiểm tra kia.

Thược Dược bước tới lấy tập báo cáo kiểm tra trong tay Park Yong Joong, lấy di động của mình nhanh chóng chụp lại các bản báo cáo, thuận tiện gửi video cho Park Yong Joong.

Park Yong Joong hừ lạnh nói:

- Bệnh tình của Liu tiểu thư có rất nhiều người biết, điều này không ai có thể làm giả được, không cần mấy người chụp lại, tôi cũng sẽ công bố cho công chúng biết!

Tần Dương nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Park Yong Joong:

- Anh dự định công bố video và những tài liệu này cho công chúng?

Park Yong Joong cười lạnh nói:

- Đương nhiên, sao, cậu sợ sao?

Tần Dương bật cười nói:

- Không sao, anh phát của anh.

Park Yong Joong trừng liếc mắt nhìn Lee Yeon Hee bên cạnh, giọng nói lạnh lùng hơn mấy phần:

- Lee tiểu thư, tôi đã gắng hết sức, cô đã lựa chọn tin tưởng cậu ta, vậy thì tôi từ biệt tại đây!

Khi nãy vì trầm mặc nhất thời, Lee Yeon Hee đã vô hình đắc tội với Tần Dương một lần, lúc này Tần Dương đã nói có thể chữa trị được cho chân của Liu Hyo Min, còn đánh cuộc lớn như vậy, Lee Yeon Hee đương nhiên không hề do dự mà đứng bên phía Tần Dương.

- Được!

Park Yong Joong thấy Lee Yeon Hee đến cả một câu nể mặt cũng không nói, sắc mặt lập tức tối sầm, thở phì phò dẫn theo y tá rời đi.

Tần Dương quay đầu, đánh giá phòng bệnh hai lượt, thản nhiên nói:

- Lee tiểu thư, nơi này cũng không thích hợp trị liệu, cô có thể làm thủ tục xuất viện cho Liu tiểu thư rồi, tìm một địa điểm thanh u không bị người khác quấy rầy, ngoài ra tôi cần rất nhiều dược liệu, tôi tin tưởng với khả năng của Lee gia có thể thoải mái gom đủ.

Lee Yeon Hee cảm nhận được sự hờ hững trong giọng nói của Tần Dương, trong lòng không hiểu sao có phần hối hận.

Tần Dương lúc trước đã từng chữa bệnh cho những người mắc chứng bệnh nghi nan phức tạp, chứng minh y thuật của bản thân, hơn nữa cô ta cũng quả thật đã nghe ngóng lai lịch của Tần Dương, nhưng chính cô ta vẫn không hoàn toàn tin tưởng Tần Dương, cũng chính vì phần không hoàn toàn tín nhiệm này dẫn tới tình trạng bế tắc như lúc này.

Tuy rằng Tần Dương đã tạo nên tình huống đánh cuộc, đương nhiên cũng sẽ chữa trị cho Liu Hyo Min, thế nhưng cảm nhận trong đó đã hoàn toàn thay đổi.

Bầu không khí hữu hảo hài hòa trước đó đã hoàn toàn không còn, chỉ còn lại màn đánh cuộc lạnh ngắt cùng với giao dịch lạnh lẽo, cô ta đã từng hứa hẹn rằng chỉ cần Tần Dương có thể chữa khỏi cho Liu Hyo Min thì nhắc tới điều kiện gì cô ta cũng đều chấp nhận.

Càng khiến Lee Yeon Hee hối hận chính là một kỳ nhân y thuật tuyệt cao như vậy có ai không hi vọng giao hảo chứ?

Nếu có thể trở thành bạn bè, khi ở một thời điểm thích hợp nào đó có lẽ sẽ tương đương với thêm một lần tính mạng, thậm chí là mấy lần!

Vốn dĩ dựa theo bầu không khí trước đó, Tần Dương chữa khỏi chân cho Liu Hyo Min rồi, bản thân cô ta cẩn thận cảm ơn hắn, tạo lập nên quan hệ hữu hảo, có lẽ có thể trở thành bạn bè, nhưng hiện giờ cô ta có thể thấy được rõ ràng không có khả năng này.

Nghĩ tới những trưởng bối dần dần già yếu bị ma bệnh quấn thân trong gia tộc mình trong tương lai, Lee Yeon Hee theo bản năng cắn chặt môi.

- Vâng, Tần tiên sinh, tôi lập tức làm thủ tục xuất viện cho Liu Hyo Min, có dược liệu nào cần Tần tiên sinh cứ ghi đơn cho tôi, bất kể là thuốc gì tôi cũng sẽ gắng hết sức tìm tới nhanh nhất!

Tần Dương thản nhiên nói:

- Cô tốt nhất nên làm nhanh chóng, nếu không ảnh hưởng tới thời gian nửa tháng, tâm tình của tôi thật sự không tốt thì cũng đừng nhắc tới việc tiếp tục chữa trị về sau nữa!

Trong lòng Lee Yeon Hee run lên:

- Vâng, tôi nhất định sẽ làm nhanh!

Tần Dương xoay người:

- Tôi về khách sạn trước, đợi lát nữa tôi sẽ gửi đơn dược cho cô, ngày mai chính thức bắt đầu trị liệu!

Lee Yeon Hee vội vàng nói:

- Tôi đưa Tần tiên sinh về khách sạn.

Tần Dương khoát tay nói:

- Không cần, cô cứ bận việc của cô là được, cứ như vậy đi!

Lee Yeon Hee thấy giọng điệu của Tần Dương lạnh lùng cũng không dám khuyên nữa, chỉ có cung kính gật đầu đáp ứng.

Cho dù cô ta là người Lee gia, hay là người tu hành cường đại, khi chính bản thân cần cầu cứu bị khống chế trong tay người khác thì bản thân đã không cách nào tạo ra được ảnh hưởng hay uy hiếp được đối phương, bất kể đối phương tỏ thái độ ra sao hay cáu gắt thế nào, cho dù cô ta có cảm thấy tức giận thì cô ta cũng cần phải chấp nhận.

- Thật sự thức giận rồi?

Thược Dược đi theo sau lưng Tần Dương ra khỏi bệnh viện, khi đứng bên đường gọi xe, Thược Dược nhìn bên sườn mặt của Tần Dương, hỏi thăm.

Tần Dương bật cười:

- Chưa nói là tức giận, chỉ có chút khó chịu mà thôi!

Thược Dược mỉm cười nói:

- Mặc dù còn chưa bắt đầu chữa trị, nhưng tôi biết gã Park Yong Joong kia sắp gặp xui xẻo lớn rồi!

Hai mắt Tần Dương lóe lên:

- Thật ra tôi cũng không ngại gã nghi ngờ y thuật của tôi, dù sao tôi còn rất trẻ, nhưng gã công kích tôi ác độc như vậy, sỉ nhục sư phụ của tôi, vậy thì tôi không thể bỏ qua cho gã được.

Thược Dược cười khà khà, ánh mắt thấp thỏm chờ mong nói:

- Bây giờ tôi cũng đã rất mong chờ tình cảnh của mười lăm ngày sau rồi.

Tần Dương nhoẻn miệng cười nói:

- Đến lúc đó nhớ rõ quay lại rõ ràng một chút đấy.

Thược Dược vui vẻ gật đầu:

- Gã này ỷ bản thân là một chuyên gia thì coi trời bằng vung, xem thường người khác, hơn nữa gã hình như còn rất châm chích thuật châm cứu gì đó của Trung Quốc, rõ ràng là tranh chấp trị liệu cho một bệnh nhân lại bị gã kéo thành phạm vi châm cứu đều là mánh khóe lừa bị người lớn như vậy.

Trong mắt Tần Dương hơi ẩn hiện dáng vẻ suy tư:

- Sau khi trở về cô chú ý một chút quan hệ xã giao của cái gã Park Yong Joong kia, nếu gã đã muốn những thứ kia thì nhất định sẽ công khai ra bên ngoài, cô xem gã đã nói những gì.

Thược Dược gật đầu:

- Không thành vấn đề, giao cho tôi đi!

Thược Dược hơi ngừng lại một chút, tò mò hỏi:

- Có cách nhìn thế nào đối với Lee Yeon Hee?

Tần Dương bĩu môi nói:

- Còn có thể có cách nhìn thế nào? Mặc dù tôi hiểu được cách làm của cô ta, nhưng thái độ không tín nhiệm tôi và lưỡng lự khiến tôi vẫn vô cùng khó chịu, vốn dĩ dự định sau khi chữa trị cho Liu Hyo Min rồi tùy tiện đưa ra điều kiện là được, nhưng bây giờ tôi không muốn tùy ý như vậy nữa, tôi phải để cô ta nhớ lâu một chút!

Thược Dược cười nói:

- Hoàn toàn ủng hộ! Chẳng qua anh định đưa ra điều kiện gì mới có thể đạt tới mục đích hả giận đây?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Trong lúc này tôi cũng chưa có chủ kiến gì, nếu nói là tiền, nhà bọn họ không thiếu nhất chính là tiền, nếu tôi nói muốn tiền chỉ sợ ngược lại càng bị cô ta khinh thường hơn, cơn tức này tôi cũng không giảm bớt được... Cô có thể suy nghĩ giúp tôi, xem như thế nào mới có thể xả được cơn tức này?

Thược Dược chớp mắt, cười tủm tỉm nói:

- Điều này không phải đơn giản lắm sao?

Tần Dương tò mò nhìn Thược Dược:

- Đơn giản?

Thược Dược cười ha ha nói:

- Anh bảo cô ta ngủ với anh, đại mỹ nữ của Sam Sung Lee gia, cường giả tu hành, nếu ngủ với anh, trong lòng anh có dễ chịu không, cơn tức này có xả ra không?
Bình Luận (0)
Comment