Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1226 - Chương 1236: Tới Đây, Cược Đi!

Chương 1236: Tới đây, cược đi!
 

Vẻ mặt của Thược Dược đứng bên cạnh lộ ra vẻ ngạc nhiên, tiện tay lấy điện thoại di động của mình ra, đi tới cửa phòng, mở camera mẫu mới quay những người trong phòng.

Park Yong Joong thấy động tác của Thược Dược liền sửng sốt:

- Cô ghi hình làm gì... Cậu muốn cược cái gì?

Tần Dương hơi ngẩng đầu lên:

- Khi nãy không phải anh nói không còn cách nào chữa khỏi chân cho Liu tiểu thư sao, thậm chí chỉ có xác suất hai mươi đến ba mươi phần trăm ngăn cản chứng bệnh lan tràn, tránh bị cắt bỏ đó sao?

Park Yong Joong trong nhất thời không rõ ý của Tần Dương, nhưng nghĩ lại những lời bản thân nói cũng không có vấn đề, mặc dù gã cảm thấy thật ra xác suất kia hẳn phải thấp hơn hai mươi đến ba mươi phần trăm, nhưng chuyện xác suất ấy mà, giữa hai mươi, ba mươi phần trăm và sáu mươi, bảy mươi phần trăm khác nhau thế nào cũng không phải do bản thân nói hay sao?

Thược Dược ghi hình, Park Yong Joong lập tức lựa chọn ngôn từ cẩn thận hơn nhiều:

- Đúng, đấy là tôi nói.

Tần Dương dùng giọng điệu thản nhiên nói:

- Khi nãy anh còn nói cầm mấy cây ngân châm chọc tới chọc lui chính là lừa đảo, nói thuật châm cứu của Trung Quốc chính là mánh khóe lừa người, chuyện này anh đã nói, anh nhận chứ?

Park Yong Joong xem ra có chút do dự, dù sao gã khi nãy lên án một mình Tần Dương là chuyện nhỏ, nhưng việc này còn liên quan tới Trung y của cả Trung Quốc, việc này chỉ sợ không hề nhỏ. Mặc dù lời gã nói là lời thật lòng, nhưng lo lắng có thể ảnh hưởng lập tức có hơi không dám thừa nhận.

- Tôi nói chính là cậu, cậu chỉ mới hai mươi, nói gì mà sinh viên đứng đầu y thuật Trung Quốc, cậu đây không phải lừa đảo thì là cái gì, cậu chẳng phải cũng không có biện pháp sao, nếu như cậu thực sự có cách, cậu chứng minh đi.

Khóe miệng Tần Dương nhếch lên:

- Tôi chưa bao giờ nói sư phụ của tôi có y thuật đứng đầu Trung Quốc, đây chẳng qua là cách nói khách khí của Lee tiểu thư, là anh vẫn luôn bám chặt tôi không buông. Được rồi, điều này không quan trọng... Chúng ta đây đánh cuộc chân của Liu tiểu thư đi, anh không thể chữa trị, vậy thì để tôi chữa trị, nếu như tôi khôi phục sức sống cho chân của Liu tiểu thư, khôi phục lại tri giác, khôi phục năng lực cử động, tránh cho cô ấy bị cắt chân, anh phải ở trước cửa bệnh viện Seoul, ngay trước mặt mọi người quỳ trước mặt tôi, thừa nhận miệng của bản thân ti tiện đáng đánh đòn, thế nào?

Park Yong Joong trừng mở to hai mắt, khó có thể tin được nhìn Tần Dương:

- Cậu chữa trị, cậu có thể chữa khỏi sao? Khi nãy không phải cậu đã nói không thể trị được rồi sao?

Tần Dương lạnh lùng nói:

- Khi nãy từ đầu tới cuối tôi chỉ yên lặng kiểm tra, yên lặng suy nghĩ phương án trị liệu, tôi chưa từng nói một câu tôi không có cách chữa trị, tôi hỏi anh có phương pháp điều trị không là muốn xác nhận anh có còn muốn chữa trị không, anh đã nói hết cách rồi, vậy thì để tôi chữa trị, có vấn đề gì không?

Tần Dương hơi ngừng lại một chút, quay đầu nói:

- Lee tiểu thư, khi nãy trong cả quá trình cô có nghe thấy tôi từng nói tôi không chữa trị được không?

Lee Yeon Hee kinh ngạc vui mừng mở to hai mắt, cô ta cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc này mới phát hiện bản thân dường như cũng hiểu theo hướng khác. Tần Dương quả thật từ đầu tới cuối chưa từng nói một câu hắn hết cách chữa trị, hắn chỉ hỏi thăm Park Yong Joong có phương pháp trị liệu hay không, mà Park Yong Joong thì đã trực tiếp nã pháo sỉ nhục Tần Dương lừa đảo, sỉ nhục sư phụ của Tần Dương...

- Tần tiên sinh, chân của Hyo Min thật sự có thể chữa trị sao?

Lee Yeon Hee kích động vô cùng nhìn chằm chằm Tần Dương, mà vẻ mặt của Liu Hyo Min nằm dựa trên giường vốn tái nhợt trong chớp mắt cũng xuất hiện vẻ ửng hồng, trong ánh mắt ngập tràn vẻ khó có thể tin được và chờ mong.

Ánh mắt Tần Dương thản nhiên nhìn lướt qua Lee Yeon Hee, hờ hững nói:

- Nếu tôi đã nói có thể chữa trị thì dĩ nhiên là có thể chữa trị, chẳng lẽ Lee tiểu thư cô cũng như gã ta, cho rằng tôi là một kẻ lừa đảo?

Lee Yeon Hee vừa nghe thấy vậy trong lòng lập tức cả kinh, biết bản thân khi nãy khi Park Yong Joong công kích Tần Dương lại trầm mặc đã chọc giận Tần Dương, bất chấp Thược Dược đang ghi hình ở bên, vội vàng khom người thi lễ:

- Tần tiên sinh, thật xin lỗi! Tôi xin lỗi về sự bất lực của bản thân khi nãy, tôi chưa bao giờ hoài nghi y thuật của Tần tiên sinh, chỉ là khi nãy tôi cũng cho rằng Tần tiên sinh không có cách nào chữa trị bệnh của Hyo Min nên nhất thời trong lòng đau thương mới không kịp thời bảo vệ Tần tiên sinh...

Tần Dương khoát tay, lạnh lùng nói:

- Tôi không cần một cô gái bảo vệ mặt mũi của tôi, mặc dù tôi khó chịu với thái độ của cô, nhưng bệnh nhân vô tội, cho nên tôi vẫn sẽ chữa trị!

Park Yong Joong đứng bên cạnh nhìn một màn này, bỗng nhiên giống như bị thần kinh kêu lên:

- Không thể nào! Chuyện này vô số chuyên gia đều đã chẩn đoán qua, vốn dĩ không thể chữa trị khôi phục được, chân của cô ta đã bị hoại tử, không có khả năng khôi phục tri giác, không thể khôi phục năng lực cử động, đến cả xác suất giữ cho chân của cô ta không bị cắt bỏ cũng rất thấp, cậu căn bản không thể làm được!

Tần Dương lạnh lùng nói:

- Nếu anh tin chắc tôi không trị hết, xác nhận những chỗ tôi thi châm đều là mánh khóe lừa người, vậy anh có dám đánh cuộc không?

Park Yong Joong cắn răng nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Tôi thua thì sẽ quỳ gối trước cửa bệnh viện Seoul, xám hối nhận lỗi trước mặt mọi người, vậy còn cậu, nếu như cậu không có cách nào khôi phục tri giác, khôi phục năng lực cử động cho chân của cô ta thì sao?

Tần Dương lạnh lùng nói:

- Vậy thì tôi sẽ quỳ gối trước cửa bệnh viện Seoul, trước mặt mọi người thừa nhận với anh là tôi là kẻ lừa đảo, thuật châm cứu mà tôi biết cũng là mánh khóe lừa người, hơn nữa bồi thường cho anh một triệu nhân dân tệ, thế nào?

Park Yong Joong nghe Tần Dương thề son sắt, trong lòng lập tức có chút bị ảnh hưởng, chẳng lẽ hắn thật sự nắm chắc chữa trị được chân cho Liu Hyo Min sao?

Bản thân Park Yong Joong cũng là một chuyên gia thần kinh, gã cũng luôn cười lạnh trước Trung y gì đó của Trung Quốc, quan trọng nhất chính là trong khoảng thời gian trước Lee Yeon Hee đã tìm vô số chuyên gia xem bệnh cho Liu Hyo Min, đáp án bọn họ đưa ra đều giống nhau.

Hắn không thể nào làm được!

Tuyệt đối không có khả năng!

Hắn là đang lừa gạt gã!

Chỉ cần gã lui về sau một bước, vậy thì gian kế của gã sẽ phải ngâm nước nóng rồi, mà đoạn video này cũng sẽ bị phát tán trên mạng chứng minh sự bất lực của gã, chứng minh sự bưu hãn của hắn!

Không, kẻ này chính là một gã lừa đảo, mình nhất định sẽ vạch trần hắn!

Park Yong Joong nghĩ tới đây liền nghiến răng lớn tiếng nói:

- Được, tôi chấp nhận lần đánh cuộc này, nhưng thời hạn thì sao, cậu đâu thể luôn kéo dài nói với mọi người cậu đang trị liệu chứ, cậu trị liệu ba tháng, trị liệu ba năm...

Tần Dương cười nhạt:

- Anh cho rằng tôi là anh sao, sẽ dùng những cớ ti tiện này sao. Tôi sẽ ở Hàn Quốc thêm nửa tháng nữa, dùng nửa tháng này làm hạn định, nửa tháng sau chân của Liu tiểu thư khôi phục tri giác, hơn nữa có thể tự cử động liền tính là tôi thắng, không làm được liền tính là tôi thua, thế nào?

Nửa tháng?

Park Yong Joong mở to hai mắt, hừ lạnh nói:

- Được thôi, là cậu nói đấy, hôm nay là ngày 23 tháng 11, nửa tháng sau tôi chờ cậu ở cửa bệnh viện Seoul!

Tần Dương cười lạnh nói:

- Đương nhiên anh phải ở cửa bệnh viện Seoul chờ tôi, tôi chờ anh quỳ trước mặt tôi nhận lỗi đấy!

Tần Dương hơi xoay người sang bên cạnh, nhìn Lee Yeon Hee, giọng điệu lạnh lùng:

- Lee tiểu thư, cô là nhân chứng cho vụ cá cược này, nếu như đến lúc đó có người chơi xấu không muốn thực hiện lời hứa thì tôi nghĩ cô biết nên làm gì rồi đấy!

Lee Yeon Hee nghe thấy nội dung hai người cá cược, trong tâm thật ra vô cùng kinh ngạc vui mừng. Cô ta biết lai lịch của Tần Dương, biết chiến tích cứu người trước kia của Tần Dương, nếu Tần Dương đã dám đánh cuộc lần này, hơn nữa còn dùng video ghi hình làm chứng, như vậy Tần Dương nhất định nắm chắc chữa trị khỏi chân cho Liu Hyo Min.

- Vâng, Tần tiên sinh, tôi biết phải làm gì!
Bình Luận (0)
Comment