Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1225 - Chương 1235: Chi Bằng Chúng Ta Đánh Cuộc, Quỳ Xuống Đất Gọi Ông Nội

Chương 1235: Chi bằng chúng ta đánh cuộc, quỳ xuống đất gọi ông nội
 

Quá trình kiểm tra tình huống của Liu Hyo Min cùng với quá trình kiểm tra Lôi lão gia lúc trước không khác nhau là mấy, thậm chí chứng bệnh của hai người cũng không khác gì nhau.

Hai người đều bị thương ở trên đùi, từ đó khiến dây thần kinh bị hoại tử, cơ thể suy thoái, rồi đến cả chân mất đi tri giác.

Sau khi Tần Dương kiểm tra một lúc, phát hiện cơ bắp chân vốn đã không có cảm giác, chỉ có cảm giác một phần bộ phận rất nhỏ, phần hông cảm giác bình thường, cũng khó trách đám bác sĩ kia không cách nào khôi phục thần kinh bị hoại tử trong khoảng thời gian dài mới đưa ra phương pháp xử lý cắt bỏ.

Đây cũng là một loại phương pháp.

Quá trình biến hóa chân của Liu Hyo Min giống như sa mạc khô cằn dần dần ăn mòn ốc đảo, dần dần biến ốc đảo thành một bộ phận sa mạc, tiếp tục quá trình ăn mòn ở những ốc đảo khác, nếu như cắt bỏ thì ngang với hoàn toàn chặt đứt căn nguyên sa mạc, đương nhiên ốc đảo cũng sẽ không bị ăn mòn nữa.

Tần Dương đứng dậy, khi đang chau mày suy ngẫm thì Lee Yeon Hee đứng bên cạnh khẩn trương hỏi:

- Tần tiên sinh, thế nào rồi?

Liu Hyo Min trên giường cũng dùng vẻ mặt thấp thỏm chờ mong nhìn Tần Dương. Trước kia Lee Yeon Hee từng nói với cô ta, Tần Dương kia trông còn trẻ, nhưng địa vị rất lớn, y thuật kinh người, trước đó đã chữa trị được hoặc chuyển biến tốt đẹp cho rất nhiều chứng bệnh nặng mà bệnh viện không thể chữa trị hoặc bệnh nan y phức tạp.

Sinh viên hàng đầu y thuật Trung Quốc, điều này khiến trong lòng Liu Hyo Min vừa thấp thỏm chờ mong, cũng vừa lo lắng.

Y thuật Trung Quốc có lịch sử lâu đời, mặc dù phương diện Tây y chưa chắc có thể đứng đầu thế giới, nhưng Trung y ngập tràn sự huyền bí lại khiến thế giới phải tràn ngập sự hiếu kỳ.

Cô ta đang mong đợi Tần Dương nói với mình tin tức tốt, nhưng lại lo lắng hắn nói với mình rằng bệnh này không có cách nào trị được. Nếu như đến cả sinh viên đứng đầu y thuật Trung Quốc cũng nói không trị được thì sợ rằng thật sự không có hi vọng gì.

Tần Dương âm thầm suy tư về bệnh tình của Liu Hyo Min, thuận miệng nói ra kết quả chẩn đoán bệnh của mình một lần, còn đặc biệt sử dụng hình ảnh so sánh về sa mạc ăn mòn càng khiến hai người Lee Yeon Hee và Liu Hyo Min không hiểu gì về y thuật cũng lập tức hiểu được.

Sắc mặt của Liu Hyo Min lập tức trở nên tái nhợt, chẳng lẽ thật sự chỉ có con đường cắt bỏ thôi sao?

Park Yong Joong đứng bên cạnh vẫn luôn nghẹn tức, hiện giờ nghe thấy lời giải thích của Tần Dương về bệnh tình của Liu Hyo Min lập tức phun trào một hơi.

Thần y đứng đầu Trung Quốc?

Chẳng phải khi kiểm tra cũng vẫn ra cùng một kết quả với người bên này hay sao?

Giả bộ thần y cái gì?

Có bản lĩnh chữa trị thử đi?

Park Yong Joong lúc này cũng không mở miệng tổn thương người khác, gã đưa bản báo cáo trong tay ra, vẻ mặt tươi cười thân thiện nói:

- Đây là bản báo cáo kiểm tra của Liu tiểu thư, Tần thần y muốn nhìn không, có lẽ có thể có trợ giúp nhất định gì đó với cậu chăng...

Tới đi, lại thổi phồng mày một chút nữa, trèo càng cao thì ngã mới càng đau.

Ha ha, thần y đứng đầu Trung Quốc!

Tao muốn huyên náo chuyện này cho cả thế giới biết, y thuật của Trung Quốc chỉ thường thôi!

Tần Dương ngẩng đầu lên liếc nhìn Park Yong Joong, trong ánh mắt có ý trào phúng hờ hững, đây là thọc một đao cho hắn phải không?

- Được thôi.

Tần Dương sảng khoái đáp ứng, nhận lấy bản báo cáo Park Yong Joong đưa tới.

Mặc dù Tần Dương đại phán đoán được đại khái, nhưng xem báo cáo của Tây y đương nhiên không có gì xấu cả, bất cứ chứng bệnh nào không thể nghi ngờ thông qua kiểm tra hình ảnh hóa, số liệu minh hóa của Tây y càng thể hiện chính xác ở phương diện chẩn đoán bệnh hơn.

Tần Dương cẩn thận xem xét mỗi một phần báo cáo, trong báo cáo của Liu Hyo Min kia thậm chí có số liệu thay đổi được thể hiện cứ cách một khoảng thời gian, điều này càng khiến Tần Dương xác định sự chẩn đoán trước đó của bản thân.

Trong lòng Tần Dương đã tự cân nhắc được phương pháp trị liệu, tiện tay đưa trả báo cáo cho Park Yong Joong.

Dáng vẻ Park Yong Joong quan tâm hỏi:

- Thế nào, có thể trị được không?

Tần Dương thuận miệng hỏi ngược lại:

- Các người có biện pháp trị không?

Trong lòng Park Yong Joong hừ lạnh, sao muốn bắt đầu bỏ nồi rồi?

Để tao nói bên chúng tao hết cách rồi, sau đó mày nói tiếp một loạt chứng nan giải của loại bệnh này, cuối cùng tỏ vẻ tiếc hận nói cho mọi người cách tốt nhất là cắt bỏ hai chân?

Nghĩ thì hay lắm!

Nụ cười trên khuôn mặt của Park Yong Joong thu lại, bắt đầu lộ ra sắc mặt báo thù:

- Tần thần y, xem ra cậu cũng không có bất cứ phương pháp xử lý nào nhỉ?

Tần Dương nghiêng mặt qua nhìn Park Yong Joong, không nói gì.

Park Yong Joong coi sự trầm mặc của Tần Dương là cam chịu, hừ lạnh một tiếng, bắt đầu nói lời lạnh lùng giễu cợt:

- Cái gì mà sinh viên đứng đầu y thuật Trung Quốc, tôi đây cũng đã từng tham gia nhiều hội nghị quốc tế tầm cỡ cũng coi là lớn quốc tế phương diện thần kinh, nhưng cho tới nay chưa từng nghe nói người có y thuật đứng đầu Trung Quốc. Mỗi chuyên gia đều có quyền uy của bản thân ở lĩnh vực riêng, ai dám xưng là người đứng đầu chứ?

Park Yong Joong quay đầu nhìn Lee Yeon Hee, dùng giọng điệu ra vẻ chân thành khuyên bảo:

- Lee tiểu thư, tôi biết cô sốt ruột muốn cứu bạn của mình, nhưng trên thế giới này có rất nhiều người nhân lúc cháy nhà đổ thêm dầu, có kẻ lừa gạt vì danh tiếng, có kẻ lừa gạt vì tiền, cô cũng phải cẩn thận đấy. Những kẻ này đều là hạng không có lương tâm, không chỉ tiền tài của người nhà bệnh nhân, mà còn để bệnh nhân uống loại dược vật không rõ lai lịch, lung tung linh tinh, nói là thần dược cho oai, cuối cùng thậm chí còn khiến tình huống của bệnh nhân nặng thêm, cô tuyệt đối phải cẩn thận loại lừa đảo như vậy đấy.

Park Yong Joong vừa nói một loạt những lời như vậy, sắc mặt của Liu Hyo Min trên giường càng tái nhợt thêm, mà trong ánh mắt của Lee Yeon Hee cũng ngập tràn sự thất vọng.

Lee Yeon Hee đương nhiên biết Tần Dương không phải loại lừa gạt, điều khiến cô ta thất vọng chính là dường như Tần Dương cũng không có bất cứ phương pháp xử lý nào.

Tần Dương thản nhiên nhìn Park Yong Joong"

- Anh nói đủ chưa?

Park Yong Joong ngạo mạn nói:

- Cậu là một tên lừa gạt, lừa đến tận bệnh viện Seoul này. Tôi cho cậu biết, tôi sẽ công bố chuyện này cho dân chúng biết, cắt lớp da lừa đảo của cậu. Người đứng đầu y thuật Trung Quốc, khà khà, có lẽ người sư phụ kia của cậu cũng là hạng lang băm treo đầu dê bán thịt chó thôi!

Ánh mắt Tần Dương vốn bình thản đột ngột trở nên lạnh lùng nghiêm nghị hơn:

- Thấy anh nói lời đắc ý như vậy, dường như anh có biện pháp chữa khỏi chân cho Liu tiểu thư rồi?

Park Yong Joong hừ lạnh nói:

- Bệnh ở chân của Liu tiểu thư đã nghiêm trọng tới mức vô cùng rồi, vốn dĩ không thể khôi phục lại tri giác, mặc dù phương pháp trị liệu tôi lựa chọn dùng trước mắt là tiên tiến nhất, nhưng vẫn không thể hệ thống lại tốc độ suy thoái, chỉ là dùng phương pháp trị liệu của tôi cùng với phối hợp với vật lý trị liệu có lẽ vẫn có xác suất hai mươi đến ba mươi phần trăm ngăn cản dây thần kinh hoại tử, để cô ấy không cần cắt bỏ chân nữa.

Khóe miệng Tần Dương nhếch lên độ cong lạnh lùng:

- Chỉ có xác suất hai mươi đến ba mươi phần trăm không cần cắt bỏ là có thể khiến anh kiêu ngạo như vậy sao? Trách mắng tôi lừa đảo, còn nhục mạ sư môn của tôi? Có phải những người không trị được chân cho Liu tiểu thư trong mắt anh đều là lừa đảo phải không. Trước đó hẳn có không ít chuyên gia đã chữa trị cho Liu tiểu thư nhỉ, bọn họ trong mắt anh cũng đều là lừa đảo cả sao?

Park Yong Joong lập tức cứng họng, nhưng bất chợt duỗi ngón tay chỉ Tần Dương, phẫn nộ quát:

- Tôi không nói bọn họ, bọn họ đều là liệu pháp khoa học, người tôi nói là cậu, cầm mấy cây ngân châm chọc đi chọc lại đằng kia thì cảm thấy y thuật của bản thân lợi hại rồi sao, còn y thuật số một Trung Quốc, tôi thấy là mánh khóe lừa người số một thì có, châm châm cứu kia của các người căn bản đều là lừa đảo, không coi là y thuật.

Tần Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Park Yong Joong, bỗng nhiên trên khuôn mặt nở nụ cười có phần kỳ lạ:

- Chi bằng chúng ta đánh cược đi, loại quỳ trên mặt đất gọi ông nội kia?
Bình Luận (0)
Comment