Chương 1234: Chuyên gia giỏi lắm à?
Lừa đảo?
Tần Dương nhíu chặt mày, ánh mắt thể hiện mấy phần khó chịu.
Chuyên gia khoa thần kinh thì giỏi lắm sao?
Mày là mắt chó nhìn người thấp à.
Ánh mắt Tần Dương lạnh lùng liếc nhìn Park Yong Joong, quay đầu nhìn về phía Lee Yeon Hee, thản nhiên nói:
- Lee tiểu thư, xem ra chuyên gia mà cô tín nhiệm cũng không tin tôi, xem ra bệnh này tôi không khám được rồi.
Đầu của Lee Yeon Hee như muốn nổ tung, lúc trước cô ta đáp ứng để Park Yong Joong ở đây cũng là vì bảo đảm an toàn, chữa bệnh cho người bạn Liu Hyo Min của mình, nhưng cô ta không ngờ Tần Dương vừa mới bước vào, còn chưa bắt đầu khám và chữa bệnh thì Park Yong Joong này đã trực tiếp phê phán rồi.
Hoài nghi không nói, còn trực tiếp tức giận mắng mỏ Tần Dương là lừa đảo, điều này căn bản là không nể mặt một chút nào.
Lee Yeon Hee rất xấu hổ, vội vàng nói lời xin lỗi:
- Tần tiên sinh, xin đừng để ý đến, bác sĩ Park không biết lai lịch của anh.
Tần Dương lạnh lùng nói:
- Thấy tôi còn trẻ là có thể tùy tiện nghi ngờ, nói tôi lừa đảo? Nếu như Lee tiểu thư còn muốn để tôi chữa bệnh cho bệnh nhân thì bảo gã câm miệng lại, nếu không, tâm tình của tôi không tốt có lẽ bệnh vốn dĩ có thể trị sẽ trở thành không trị được!
Lee Yeon Hee bị Tần Dương nói lời trào phúng không hề nể mặt chút nào tới mức sắc mặt đỏ bừng, nhưng cũng chẳng thể tức giận được. Một mặt cô ta còn muốn cầu xin Tần Dương giúp đỡ, mặt khác việc này quả thật cũng khó trách Tần Dương, chỉ có thể trách miệng tay Park Yong Joong kia quá thối mà thôi.
- Vâng, Tần tiên sinh, anh cứ kiểm tra cho Hyo Min, chuyện còn lại giao cho tôi đi.
Tần Dương lạnh lùng gật đầu:
- Như vậy là tốt nhất, tôi không hi vọng khi tôi kiểm tra có người ở bên cạnh làm ồn, khiến tôi bị phân tâm.
Lee Yeon Hee khom người:
- Vâng, Tần tiên sinh.
Park Yong Joong đứng bên cạnh thấy thái độ Tần Dương răn dạy Lee Yeon Hee như vậy lập tức cảm thấy sự uy nghiêm của bản thân phải nhận sự khiêu khích, chỉ ngón tay trước mặt Tần Dương, đang muốn tức giận mắng, Lee Yeon Hee đã bỗng nhiên đứng thẳng dậy, quay sang, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn thẳng Park Yong Joong, lạnh lùng nói:
- Bác sĩ Park, Tần tiên sinh là sinh viên đứng đầu y thuật Trung Quốc, tôi cố hết sức mới mời được anh ấy tới đây chữa bệnh cho Hyo Min, đề nghị mà tôi đáp ứng anh trước đó chỉ vì để chữa bệnh cho Hyo Min, cũng không phải để anh ở đây chỉ trích bác sĩ tôi mời tới, xin anh hãy tạm thời giữ im lặng!
Sắc mặt của Park Yong Joong bỗng nhiên đỏ bừng, mặc dù ngôn ngữ của Lee Yeon Hee còn không tính là quá đáng, nhưng điều này cũng không kém gì mạnh mẽ tát lên mặt gã một cái thật mạnh.
Mặc dù gã không quyền không thế, Lee Yeon Hee chỉ cần một cú điện thoại là gã đã phải vội vàng nhanh chóng chạy tới làm bác sĩ chủ trị cho Liu Hyo Min, nhưng gã dù sao cũng là một chuyên gia, gã còn phải bất lực khi đối mặt với loại bệnh này, hiện giờ một thanh niên mới hai mươi tới đây tự xưng thần y, muốn tới chữa bệnh, điều này khiến ngoài việc gã khó có thể tin ra còn cảm thấy nhục nhã. Lời của Lee Yeon Hee càng mang ý tổn hại nặng nề, không hề nể mặt gã chút nào.
Park Yong Joong nghiến răng, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại bỗng nhiên định thần lại.
Khi nãy Lee Yeon Hee nói gì?
Sinh viên đứng đầu y thuật Trung Quốc?
Park Yong Joong bỗng nhiên nghĩ tới chứng bệnh này đến chuyên gia còn phải bất lực, thanh niên hai mươi tuổi kia có thể làm được gì?
Hắn có thể chữa?
Buồn cười!
Điều này sao có thể!
Được, mày muốn chữa trị, vậy hãy để mày làm đi, đợi tới khi mày nói không chữa trị được, tao lại hung hăng vả mặt mày, trả lại gấp bội sỉ nhục khi nãy.
Park Yong Joong nghĩ như vậy, vẻ khinh bỉ trên khuôn mặt lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười ngụy biện không hề có ý tốt:
- Được đấy, hóa ra là một vị cao nhân tới từ Trung Quốc, mời cậu, tôi không nói nữa.
Tần Dương quay đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt tươi cười dối trá này của Park Yong Joong, đại khái cũng có thể đoán được ý nghĩ trong đầu gã, chẳng qua hắn cũng không thèm so đo với gã.
Cùng ngành là oan gia, đạo lý kia vĩnh viễn là sự thật.
Tần Dương đi tới trước giường Liu Hyo Min, khẽ cười nói:
- Có thể lộ chân của cô ra cho tôi xem được không?
Liu Hyo Min cắn môi, kéo chăn lên, lộ ra đôi chân của cô ta. Cô ta mặc quần áo bệnh nhân, khi ngẩng đầu lên biểu lộ có phần xấu hổ:
- Cần kéo quần lên nữa sao?
Tần Dương mỉm cười ôn hòa nói:
- Cần, chẳng qua hiện giờ chỉ là kiểm tra, cuốn lên trên đầu gối là được.
Lee Yeon Hee đứng bên cạnh giơ tay đỡ Liu Hyo Min nói:
- Hyo Min, cậu nằm xuống đi, mình giúp cậu là được rồi.
Lee Yeon Hee đỡ Liu Hyo Min nằm xuống, sau đó vươn tay cuốn toàn bộ ống quần của Liu Hyo Min lên trên đùi, vì chân của Liu Hyo Min hiện giờ đã nhỏ gầy hơn rất nhiều nên chỉ cần nhẹ nhàng cuốn lên là được.
Tần Dương cũng không vội vã sử dụng ngân châm, ánh mắt nhìn tới đùi của cô ta, đồng thời khẽ hỏi:
- Hiện giờ bộ vị nào trên chân của cô còn có tri giác?
- Phần giữa bắp chân...
Tần Dương duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng ấn vị trí giữa bắp chân của Liu Hyo Min:
- Nơi này có tri giác à?
Trên khuôn mặt vốn có tái nhợt của Liu Hyo Min xuất hiện mấy phần xấu hổ, vẻ mặt cũng ửng hồng một chút:
- Có thể cảm giác được một chút, nhưng không rõ ràng.
Tần Dương đang nhíu chặt mày, ngón tay lại di chuyển lên trên khoảng mấy centimet nữa:
- Còn chỗ này?
- Chỗ đó có cảm giác.
Ngón tay của Tần Dương ấn nhiều vị trí, sau đó đổi sang chân khác, về sau cẩn thận tuôn nội khí ra một lần, phá vỡ xâm nhập vào trong thân thể của Liu Hyo Min. Dưới sự điều khiển của Tần Dương, dòng nội khí chạy dọc một mạch theo đường kinh mạch chân của cô ta di chuyển dần đi.
Kinh mạch người bình thường thông nhau, giống như một dòng sông. Sau khi nội khí dũng mãnh đi vào sẽ thuận theo hạ lưu con sông chảy về phía dưới con sông, thậm chí sang các nhánh sông, mãi tới điểm cuối của kinh mạch. Phía cuối của những kinh mạch này cũng sẽ hòa tan vào trong mỗi giạt máu tấc thịt, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao khi nội khí tràn ngập khắp kinh mạch cuối cùng hòa với máu thịt có thể khiến lực phòng ngự của thân thể con người được đề cao lên.
Kinh mạch của Liu Hyo Min như thân cây héo rũ, nước bùn tắc nghẽn khô cạn dòng sông, khi nội khí tuôn trào vào bên trong đã nhanh chóng bị chặn lại không cách nào tiến về phía trước được, Tần Dương phải thay đổi địa điểm đẩy nội khí vào bên trong, cẩn thận kiểm tra tình huống kinh mạch ở chân của Liu Hyo Min.
Cảnh tượng này có vẻ có chút kỳ quái, bởi vì trong mắt đám người Park Yong Joong thì Tần Dương cũng không làm gì cả, chỉ dùng tay sờ phần chân của Liu Hyo Min, một lát thì sờ bắp chân, một lát thì sờ cẳng chân, không ngừng thay đổi vị trí, sờ tới sờ lui...
Liu Hyo Min cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng, mặc dù cơ chân của cô ta vốn đã mất đi tri giác, nhưng bị một chàng thanh niên trẻ tuổi sờ tới sờ lui trên chân của mình như vậy, tâm lý xấu hổ cũng không thể thiếu được.
Lee Yeon Hee ngược lại không nghĩ nhiều. Cô ta là người tu hành, nhìn ra được Tần Dương đang dùng khí dò xét thân thể của Liu Hyo Min, thật ra việc này cô ta cũng đã làm, nhưng cho dù biết tình huống trong cơ thể Liu Hyo Min thì cô ta cũng không trị được.
Tần Dương "sờ" rất lâu, rốt cục thu tay, cầm túi châm Quan Âm bên cạnh lên.
Mở túi châm ra, Tần Dương lấy ra một cây kim Quan Âm, vê trong tay, quay đầu nhìn Liu Hyo Min:
- Tôi sẽ dùng ngân châm kiểm tra thần kinh và phản ứng cơ thể của cô, nếu cô có cảm giác gì thì nói với tôi, cho dù là đau hay mỏi, hay là trướng...