Chương 1233: Cậu ta chính là một kẻ lừa gạt!
- Tần tiên sinh, mời!
Lee Yeon Hee cũng không để lỡ quá nhiều thời gian. Đúng bốn giờ chiều, cô ta đã tới khách sạn, đích thân tới đón Tần Dương đi chữa bệnh cho bạn của mình.
Lee Yeon Hee tới một mình, Park Min Ho cũng không cùng đi theo.
Tần Dương đang dựa người lên ghế sô pha xem tivi, thấy Lee Yeon Hee vào cửa liền dứt khoát tắt tivi, đứng dậy nói:
- Được, chúng ta đi thôi.
Lee Yeon Hee dẫn theo Tần Dương và Thược Dược cùng đi ra cửa chính khách sạn, một chiếc Mercedes-Benz đã đỗ trước cửa khách sạn, một cô gái với nét mặt tinh anh đứng ở cửa xe, mở cửa cho đám người Tần Dương.
Tần Dương ngồi lên xe, Lee Yeon Hee ngồi ở bên cạnh Tần Dương, một mùi thơm dịu nhẹ truyền vào trong khoang mũi của Tần Dương.
Cái mũi của Tần Dương hơi giật, không phải mùi hương của nước hoa, mà là một mùi hương thơm ngát của sữa tắm.
Một cô gái hào môn như vậy ở một nơi không trang điểm không ra khỏi cửa như Hàn Quốc mà cô lại không chát phấn dày, không kẹp mi, không đánh phấn mắt, thậm chí cũng không dùng son môi, chỉ kẻ mày nhàn nhạt như vậy mà ra ngoài sao?
Đây là tự tin với dáng vẻ bên ngoài của bản thân, hay là vì nội tâm cường đại của người tu hành đây?
Cả đoạn đường đi không nói chuyện, chiếc xe cuối cùng đi vào cửa chính bệnh viện Seoul.
Tần Dương nhìn cửa chính của bệnh viện Seoul, nhíu mày:
- Lee tiểu thư, không phải cô nói chuyển bệnh nhân về nhà sao, vẫn ở bệnh viện?
Trên khuôn mặt của Lee Yeon Hee thoáng có phần áy náy:
- Trưa nay tôi tới bệnh viện thì bạn của tôi đã nhận một lần trị liệu, quá trình trị liệu kia có tính liên tục, tôi đã hiệp thương với bên bệnh viện, cuối cùng vẫn để ở bệnh viện, cô ấy đều ở phòng chăm sóc đặc biệt, hoàn cảnh cũng yên tĩnh thanh u, nếu như Tần tiên sinh đến lúc đó cần một số vật phẩm y khoa hoặc sự trợ giúp thì ở trong bệnh viện cũng dễ dàng hơn một chút.
Tần Dương cười ha ha, đây rõ ràng chính là không hoàn toàn tin tưởng hắn có thể trị được, quyết định an toàn hai đầu đây mà.
Tần Dương cũng không tức giận, bệnh nhân mà, trước kia chưa chữa khỏi bệnh được, ai có thể chắc chắn người ta có thể trị khỏi triệu chứng phức tạp cho mình chứ, chuẩn bị nhiều đường cũng đơn giản là cho bản thân nhiều khả năng hồi phục mà thôi, chuyện như vậy không có gì đáng trách cả.
- Được.
Lee Yeon Hee nghe Tần Dương dứt khoát đời lời của mình, thấy nụ cười chợt lóe lên trên khuôn mặt của Tần Dương, trong lòng hiểu được Tần Dương đã nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, lập tức có chút ngượng ngùng.
Lời cô ta nói vốn cũng không phải lời nói dối, người bạn kia của cô ta quả thật tiếp nhận trị liệu, trước khi cô ta rời khỏi chỗ của người bạn nhưng được bác sĩ trưởng của người bạn khuyên bảo, nói hiện giờ tình huống của bạn cô rất ác liệt, nếu như lại bị người khác khám chữa lung tung thì có lẽ sẽ lâm vào hoàn cảnh càng khó khăn hơn, thậm chí có thể tới mức không cứu chữa được nữa.
Vị bác sĩ trưởng này là một chuyên gia rất có quyền uy ở phương diện thần kinh ở Hàn Quốc, người bình thường không mời được gã ta đích thân tới chẩn bệnh, nhưng ai bảo Lee Yeon Hee là người Sam Sung Lee gia chứ?
Vị chuyên gia này đề nghị cô ta dẫn người tới bệnh viện chữa bệnh, như vậy gã cũng có thể đứng quan sát ở bên cạnh, nếu như người Lee Yeon Hee mời tới là hạng người nói mạnh miệng linh tinh, gã ở bên cạnh cũng tiện ngăn cản, tránh tạo thành hậu quả xấu càng lớn hơn.
Lee Yeon Hee cảm thấy lời vị chuyên gia này nói cũng có lý, Tần Dương chữa bệnh rất lợi hại, nhưng hắn có bao nhiêu phần nắm chắc có thể cứu chữa bạn của mình hay không không biết được, hơn nữa Tần Dương còn trẻ như vậy, trong lòng cô ta cũng vẫn có phần không tin tưởng lắm, nếu có chuyên gia ở bên cạnh nhìn chằm chằm thì đương nhiên sẽ càng ổn thỏa hơn.
Lee Yeon Hee cắn môi, cuối cùng nói lời xin lỗi với Tần Dương:
- Tần tiên sinh, thật xin lỗi, tôi chỉ hi vọng người bạn của mình cuối cùng có thể bình phục mà thôi.
Mặc dù Tần Dương dường như cũng không tức giận, cũng không có vẻ gì là nén giận, nhưng đích thân Lee Yeon Hee vẫn cân nhắc, vẫn quyết định xin lỗi.
Lỡ như Tần Dương thật sự có thể trị liệu cho bệnh của bạn cô ta, lỡ như bởi vậy mà chọc giận Tần Dương, vậy thì có thể trị liệu cũng sẽ không trị liệu, như thế chẳng phải là cô ta đã vô tình hại bạn của mình rồi sao?
Nếu Tần Dương là một người Hàn Quốc thì có lẽ Lee Yeon Hee sẽ có vô số cách có thể ép Tần Dương ra tay chữa trị, nhưng Tần Dương là người Trung Quốc, hơn nữa còn là người tu hành có thực lực cường đại, có sư môn cường đại, càng không thiếu tiền, người như vậy dù cô ta có là người của Sam Sung Lee gia nhưng cũng hết cách ép buộc hắn hay uy hiếp hắn được một phân nào.
Tần Dương mỉm cười, ánh mắt ôn hòa:
- Không sao, tôi hiểu được.
Chiếc xe dừng lại ở dưới tầng một khu nội trú, Lee Yeon Hee đích thân dẫn đường, dẫn Tần Dương đi vào bên trong tòa nhà, cuối cùng đi tới một phòng bệnh rộng rãi đối mặt với vườn hoa.
Cô gái nằm trên giường bệnh sắc mặt có phần tái nhợt còn trẻ, rất đẹp, nhưng cả người trông qua ngập tràn cảm giác nhu nhược, đó là một loại trạng thái của cơ thể thể hiện từ tinh thần đến diện mạo bên ngoài.
Chắc hẳn chứng bệnh của cô ta đã giày vò cô ta rất thảm, nhất là khi nhìn thấy chân của bản thân dần dần không có cảm giác, loại cảm giác chết lặng từ dưới lên trên này mang tới không đơn thuần chỉ là sự tra tấn đau đớn trên thân thể, càng nhiều là một loại sợ hãi tận tâm hồn.
Trong phòng trừ cô gái trẻ tuổi này ra còn có một vị bác sĩ mặc áo khoác trắng, trông qua hơn bốn mươi tuổi, phía sau gã còn có một y tá hơn hai mươi tuổi.
Sau khi Tần Dương bước vào cửa, gã bác sĩ khoác áo trắng đang nhìn một chồng báo cáo dày đặc, nhìn thấy Tần Dương vào cửa, ánh mắt gã bác sĩ lập tức nhìn tới khuôn mặt của Tần Dương, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, dường như kinh ngạc Tần Dương còn trẻ như vậy.
Lee Yeon Hee đi đến cầm tay cô gái yếu nhược trên giường bệnh:
- Tần tiên sinh, người này chính là bạn của tôi Liu Hyo Min. Hyo Min, vị này chính là Tần tiên sinh Tần Dương, là một thần y tới từ Trung Quốc, mình mời anh ấy tới đây xem bệnh cho cậu đây.
Liu Hyo Min chống hai tay xuôi theo thành giường ngồi dậy, dịu dàng cười với Tần Dương, hơi khom người nói:
- Tần tiên sinh, đã làm phiền anh rồi!
Tần Dương khẽ mỉm cười:
- Không cần khách khí.
Ánh mắt Tần Dương nhìn tới đôi chân dưới lớp chăn của Liu Hyo Min, mỉm cười nói:
- Tôi cần kiểm tra chân của cô trước.
Liu Hyo Min mấp môi đáp ứng, thần thái dịu dàng ngoan ngoãn:
- Ừ!
Ngay khi Tần Dương cất bước đi về hướng giường bệnh của Liu Hyo Minh thì gã bác sĩ áo khoác trắng bên cạnh đột ngột quát lên:
- Khoan đã!
Tần Dương dừng bước, quay đầu nhìn gã kia, hơi nhíu mày.
Gã bác sĩ kia đi tới, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Tần Dương, cười lạnh nói:
- Thần y đến từ Trung Quốc? Xem dáng vẻ của cậu thì mới hơn hai mươi, sợ rằng đến viện y cũng còn chưa tốt nghiệp nhỉ, cậu có tư cách gì tự xưng là thần y?
Tần Dương hờ hững hỏi:
- Tôi chẳng qua chỉ nhận lời mời của tiểu thư Lee Yeon Hee tới đây giúp tiểu thư Liu xem bệnh, tôi có phải thần y hay không hình như không có quan hệ gì với anh nhỉ.
Gã cười lạnh nói:
- Tôi tên Park Yong Joong, là một chuyên gia khoa thần kinh, Liu tiểu thư là bệnh nhân của tôi, cậu ngông cuồng nhúng tay, nếu xảy ra chuyện gì vậy thì tính cho ai đây?
Tần Dương vẫn chưa trả lời thì Park Yong Joong đã quay đầu bày tỏ biểu tình vô cùng đau khổ với Lee Yeon Hee:
- Lee tiểu thư, trước đó cô nói muốn mời một thần y người Trung Quốc tới đây, mặc dù tôi không tin thần y gì, nhưng cũng không ngăn cản cô, nhưng cô xem cậu ta mới bao nhiêu tuổi, người như vậy tự xưng là thần y mà cô cũng dám tin, cậu ta căn bản là một tên lừa gạt!