Chương 1259: Thứ anh muốn... chỉ là ôm thôi sao?
Tần Dương liếc mắt nhìn cánh tay trên vai mình, mỉm cười nhìn Lee Yeon Hee trước mặt.
- Hồng nhan họa thủy mà, cô tới hay tôi tới?
Hai mắt Lee Yeon Hee sáng lên, cười khà khà nói:
- Nếu chuyện này vì tôi mà ra, thì để cho tôi tới đi, anh chớ giành với tôi đấy, đúng lúc hôm nay trong lòng tôi ít nhiều vẫn đang có chút khó chịu đây!
Tần Dương cười ha ha, giơ tay ra làm một tư thế xin mời.
Lee Yeon Hee buông đũa trong tay xuống, bưng chén rượu trước mặt lên uống một hớp, sau đó đi ra.
Gã lòe loẹt kia đang nắm lấy cổ áo của Tần Dương, nào ngờ Tần Dương lại không để ý tới gã, mà cô gái xinh đẹp kia lại đứng lên, động tác hào phóng, trong lòng lập tức cảm thấy bất an, dù sao gã vẫn nghe hiểu được cuộc đối thoại giữa hai người mà.
Lee Yeon Hee cũng không cho gã có cơ hội nói chuyện, đã trực tiếp bắt lấy cổ tay còn đang nắm áo trên vai Tần Dương, nhẹ nhàng xoay chuyển, gã kia lập tức hét thảm một tiếng, cả khuôn mặt đều nhăn nhúm lại.
Lee Yeon Hee tiện tay lật một cái, sau đó đá một cước, gã kia lập tức bị Lee Yeon Hee đá bay, thân người trực tiếp bay xuống trên mặt đất tuyết bên ngoài quán ăn, lại hét thảm thêm một tiếng nữa.
Nam gã bên cạnh thấy Lee Yeon Hee bưu hãn đều bị dọa sợ. Đóa hoa hồng kiều diễm thì kiều diễm, nhưng hoàn toàn là một đóa hoa hồng độc có gai!
Lee Yeon Hee chủ động đi tới hướng năm gã kia:
- Các người đều cùng nhóm với gã kia nhỉ!
Khí thế của Lee Yeon Hee hù dọa năm gã phải sợ hãi, một gã trong đó liên tục khoát tay nói:
- Không phải, chúng tôi không thân với anh ta, không, không, không, chúng tôi không quen anh ta...
Mấy gã khác cũng vội vàng tán đồng:
- Đúng, chúng tôi không quen anh ta, cũng là thực khách đụng ở cửa thôi.
Mặc dù Lee Yeon Hee là một phụ nữ, nhưng có thể dùng một cước đạp bay cả một thanh niên trai tráng, đây là chuyện mà một cô gái bình thường có thể làm được sao?
Anh hùng không ngại thiệt thòi trước mắt!
Người anh em, thật xin lỗi!
Khi trở lại uống nhiều thêm với chú em hai chén, hiện giờ không phải chú em chết thì chính là cả sáu người chúng ta cùng chết đấy.
Lee Yeon Hee nhe răng cười, hoạt động cổ tay một lần:
- Các người không cần kinh sợ như vậy, nam người đàn ông trưởng thành các người, một cô gái như tôi các người phải sợ cái gì?
Năm gã nhìn Lee Yeon Hee nở nụ cười giống như của ác ma, càng kinh sợ hơn, giống như năm con chim cút đang lạnh run.
- Haiz, anh Hao Min, tôi bỗng nhiên cảm thấy no bụng, không ăn thêm được nữa, chúng ta đi thôi!
- Đúng, tôi cũng không ăn thêm được nữa, đi thôi, thời tiết quỷ này, vẫn nên về nhà ngủ ấm trong chăn thôi.
Gã được vây quanh ở giữa vội vàng nghiêm trang trả lời:
- Đúng, đúng, đúng, về thôi, ngày mai còn phải đi làm đấy!
Nam gã anh đẩy tôi, tôi đẩy anh đi ra ngoài, giống như hoàn toàn không nhìn thấy được Lee Yeon Hee, dáng vẻ như tự đạo tự diễn.
Lee Yeon Hee hừ lạnh một tiếng:
- Muốn đi, trước tiên lăn mấy vòng trên mặt đất đã!
Lee Yeon Hee cũng mặc kệ mấy gã này giả bộ thế nào, trực tiếp xông tới, quyền đấm cước đá, trong nháy mắt đánh cho đám đàn ông phải gào khóc thảm thiết, đều ngã xuống nước bùn đất tuyết, chật vật không chịu được.
Chút buồn bực trong lòng ngày hôm nay của Lee Yeon Hee dần tan thành mây khói theo những cú quyền đấm cước đá, tinh thần cả người trở nên sảng khoái hơn.
- Nếu có ai không phục muốn đi tìm người, tôi ở đây uống rượu chờ!
Lee Yeon Hee ngồi trở lại trước mặt Tần Dương trước ánh mắt bàng hoàng xen lẫn sùng bái của bà chủ, cười khà khà nói:
- Lần này thì thoải mái rồi!
Tần Dương cầm chai rượu đã mở rót một chén cho Lee Yeon Hee, vỗ tay nói:
- Lợi hại, lợi hại, nữ tráng sĩ khổ cực rồi, mời uống một chén rượu!
Lee Yeon Hee cười rộ lên:
- Rượu có thể uống, nhưng tôi không hề cường tráng!
Lee Yeon Hee hào sảng bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, dường như vẫn còn chưa thỏa mãn mà tặc lưỡi:
- Nếu anh vẫn luôn ở Hàn Quốc thì tốt rồi, lúc không có chuyện gì làm có thể uống rượu giống như ngày hôm nay vậy, thật vui.
Tần Dương cười nói:
- Cô cũng có thể tới Trung Quốc, đến Trung Hải mà, tôi mời cô uống rượu, mặc dù Hàn Quốc không thiếu mỹ thực, nhưng chủng loại ăn được quá ít so với Trung Quốc, cô tới rồi tôi sẽ mời cô ăn các loại đồ ăn ngon.
Ánh mắt của Lee Yeon Hee sáng lên:
- Được, một lời đã định!
Tần Dương bưng chén rượu lên:
- Tôi ở Trung Quốc đợi cô.
Lee Yeon Hee nâng chén:
- Tôi sẽ tới.
Tần Dương nhìn bốn vỏ chai rượu trên mặt bàn, cười nói:
- Cũng hòm hòm rồi, hôm nay tới đây thôi, tôi uống rất vui vẻ.
Lee Yeon Hee đáp ứng, nhưng trong đôi mắt dường như có chút do dự, bởi vì trong thâm tâm cô có phần không nỡ, còn muốn tiếp tục ở đây uống tiếp. Trong đêm gió tuyết này, hai người ngồi cùng một cái bàn nhỏ nói chuyện trên trời dưới đất...
Lee Yeon Hee đứng dậy, quay đầu gọi:
- Bà chủ, tính tiền.
Mượn chút thời gian tính tiền, Lee Yeon Hee thu lại tâm tình trong lòng của bản thân lại, đồng thời trong lòng có mấy phần tức giận với chính mình, tại sao lại có suy nghĩ như vậy, cô là uống say rồi hay là đã không tự kìm nén được mà thích hắn rồi?
Lee Yeon Hee cô điên rồi sao?
Giữa hai bên mới quen biết nhau được nửa tháng, hơn nữa hắn chưa từng có gì khách khí với cô, hôm nay còn lừa gạt cô một vố, hiện đám người kia ở trên mạng hoàn toàn chưa biết đang nói cô như thế nào đâu!
Động tâm với hắn?
Lee Yeon Hee lắc đầu, hít một hơi thật sâu.
Có lẽ đã rất lâu cô không uống rượu nói chuyện thoải mái mà không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào với ai như vậy chăng?
Nhất là trong đêm tuyết rơi đầu mùa đầu tiên này, cho nên mới có tâm trạng như vậy nhỉ?
Công việc tính tiền nhanh chóng được hoàn thành, hai người cùng sóng vai rời khỏi quán ăn.
- Tài xế của cô về rồi nhỉ, gọi xe ở đây đi, tôi tiễn cô lên xe!
Lee Yeon Hee nhìn bầu trời tuyết bay:
- Lại một năm nữa không đi đường được giữa trời tuyết rơi rồi, tôi về khách sạn với anh đi, sau đó thuê xe ở cửa khách sạn là được rồi.
- Được!
Có lẽ trước đó hàn huyên quá nhiều, có lẽ do bầu không khí này yên tĩnh quá, cũng có lẽ lập tức sẽ phải chia tay, cho nên hai người đều không nói gì, chỉ lẳng lặng sóng vai cùng đi về phía trước.
Cứ yên tĩnh đi một đường tới cửa khách sạn, trên thân hai người dính không ít bông tuyết rơi.
Tần Dương xoay người, nhìn Lee Yeon Hee thân người đầy bông tuyết, khuôn mặt ửng hồng, mỉm cười xinh đẹp khiến người khác phải động tâm, trong lòng bỗng nhiên có phần sóng trào.
Trong lòng Tần Dương dâng trào sự xúc động, khẽ nói:
- Tôi bỗng nhiên nghĩ xong thù lao tôi muốn là gì rồi.
Lee Yeon Hee nhìn vào hai mắt của Tần Dương, trong lòng bỗng nhiên có phần khủng hoảng, vì trong cái chớp mắt này cô ta dường như nhìn thấy trong cặp mắt kia một số tương tự như cảm xúc, thuộc cảm xúc đặc biệt của đàn ông.
Tim của Lee Yeon Hee bỗng nhiên đập nhanh hơn, lý trí của cô ta cũng đang mách bảo với chính bản thân rằng hiện giờ hẳn nên rời đi, nhưng không biết do tác dụng của cồn kích thích, hay là trong lòng của cô ta có một loại mong đợi ma quỷ, bản thân chân của cô không hề thay đổi vị trí.
- Cái gì?
Tần Dương nhìn chằm chằm vào hai mắt của Lee Yeon Hee, mỉm cười nói:
- Có lẽ một cái ôm chào tạm biệt tốt đẹp làm thù lao sẽ khiến tôi hài lòng, cảm thấy chuyến đi này cũng không tệ.
Sự thấp thỏm trong lòng Lee Yeon Hee lúc này mới buông thả, nhưng lại không hiểu sao có sự trống rỗng. Cô nhìn người đàn ông nở nụ cười trước mặt, cắn môi, chủ động tiến lên một bước, vươn hai tay ra trực tiếp ôm lấy eo của Tần Dương.
Dưới trời tuyết lớn bay tán loạn, hai người ôm nhau thành một người.
Lee Yeon Hee cảm thấy bản thân bị người đàn ông trước mặt này ôm thật chặt, tay hơi dùng sức, dường như muốn ôm ôm nhập vào thân thể của mình. Cô ta cảm nhận được phần nhiệt tình này, loại cảm xúc lan tỏa vào trong lòng của Lee Yeon Hee, nghĩ tới việc ngày mai người đàn ông này phải rời đi, Lee Yeon Hee cảm giác không khí trong lồng ngực mình ngưng động, không hiểu sao có cảm xúc hoảng hốt.
- Anh chỉ muốn... một cái ôm thôi sao?