Chương 1258: Người phụ nữ của mày có hơi trâu đấy!
- Anh thì sao, mục tiêu của anh là cái gì?
Lee Yeon Hee bưng chén rượu lên, vẻ mặt ửng hồng uống một ly, mặc dù cô ta rất ít khi uống rượu, nhưng làm một người tu hành có tố chất thân thể cường đại, lượng rượu này đương nhiên không kém.
Tần Dương ngẫm nghĩ:
- Chuyện tôi muốn làm có rất nhiều, nhưng hình như lại không thể nói được thành lời là chuyện cụ thể gì, tạm thời mà nói trước tiên an tâm tốt nghiệp đại học đã rồi nói tiếp.
Trên khuôn mặt của Lee Yeon Hee thể hiện nụ cười:
- Anh cũng đã như vậy rồi, còn để ý đến tốt nghiệp đại học kia?
Tần Dương cười nói:
- Chẳng lẽ có tiền thì không cần sống sao, cuộc sống ấy mà chung quy chính là ngày này lẫn qua ngày khác, lẫn tới khi đã già. Tôi cũng không có mục tiêu lớn giống như cô, tôi chỉ là một người dân bình thường nhỏ nhoi không ôm chí lớn chỉ nhìn trước mắt, có từng chuyện từng chuyện một mà thôi.
Lee Yeon Hee bỗng nhiên hỏi:
- Nhà anh làm cái gì?
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Cha của tôi là nhân viên văn phòng, mẹ của tôi có một công ty, loại giá trị mấy chục triệu đi. Hiện giờ mẹ của tôi tự cho bản thân nghỉ phép, ném công ty cho quản lý chuyên nghiệp quản lý, cùng cha tôi đi du lịch vòng quanh thế giới rồi.
- Du lịch vòng quanh thế giới?
Ánh mắt của Lee Yeon Hee có hai phần chờ mong:
- Như vậy cũng thật hạnh phúc.
Tần Dương nhìn chằm chằm Lee Yeon Hee:
- Chẳng lẽ cô không hạnh phúc sao, không biết có bao nhiêu người hâm mộ cô sao?
Ánh mắt của Lee Yeon Hee thậm chí có mấy phần buồn bã:
- Đúng vậy, không biết có bao nhiêu người hâm mộ tôi, nhưng bản thân tôi lại cảm thấy cũng không quá vui vẻ, quá hạnh phúc như vậy. Cha mẹ tôi đều bận bịu công việc, tôi quả thật có thể có được hầu như bất cứ thứ gì mà tôi muốn có, nhưng mà có một số thứ mà người bình thường có được nhưng tôi lại không thể có.
Tần Dương dường như đang suy ngẫm, mỉm cười nói:
- Ví dụ như sự quan tâm của cha mẹ?
Lee Yeon Hee uống một hớp rượu, bỗng thoải mái cười nói:
- Con người không có khả năng cái gì cũng đều viên mãn, đúng không?
Tần Dương bật cười, gật nhẹ đầu tán đồng.
Người nghèo có lẽ có sự ấm áp của gia đình, nhưng không có tiền, người có tiền có lẽ có thể mua được tất cả, nhưng không mua được sự ấm áp của gia đình, giống như Hàn Thanh Thanh mất cha từ khi còn nhỏ, giống như Liễu Thành Mân từ nhỏ đã mất mẹ, cũng giống như Tư Đồ Hương từ nhỏ đã là cô nhi mất cả cha lẫn mẹ...
Tần Dương nhìn Lee Yeon Hee trước mặt, cười nói:
- Nể mặt hôm nay chúng ta nói chuyện hợp ý như vậy, chuyện thù lao coi như xong đi, coi như cô thiếu tôi một nhân tình, nếu như sau này còn có cơ hội hợp tác hoặc hỗ trợ, cô trả lại tôi cũng được.
Trên khuôn mặt của Lee Yeon Hee không có vẻ cao hứng gì:
- Trung Quốc các anh chẳng phải có câu cái mà có thể thiếu nợ, nhưng không thể thiếu nhân tình, nợ nhân tình càng bực hơn so với nợ tiền người ta sao.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Vậy sao, vậy thì đúng rồi, Ẩn Môn chúng tôi ít người, cho nên chuyện sở trường chính là khiến người ta thiếu nợ nhân tình của chúng tôi, thời điểm quan trọng mới có thể dùng tới, nếu không, chỉ với mấy người chúng tôi cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không gánh được nhiều người xông lên cùng lúc đâu.
Lee Yeon Hee vui vẻ trước lời nói chân thành, thẳng thắn của Tần Dương, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Anh vẫn nên báo thù lao cụ thể đi, tôi có thể cảm kích anh, nhưng tôi không muốn thiếu nợ nhân tình của anh.
Tần Dương nhìn ánh mắt kiên quyết của Lee Yeon Hee, bật cười nói:
- Được, vậy ngày mai khi tôi đi sẽ nói cho cô biết!
Lee Yeon Hee thở dài một hơi:
- Được!
Nếu việc này đã quyết định xong, hai người cũng chuyển chủ đề tới những chuyện khác, trò chuyện trời nam đất bắc, bỗng nhiên ánh mắt Tần Dương ngưng lại, nhìn chằm chằm ra phía ngoài lều.
Lee Yeon Hee nhìn theo ánh mắt Tần Dương, có chút kỳ quái quay đầu, bên ngoài lều rỗng tuếch, cũng không có bất kỳ người nào.
- Sao vậy?
Trên khuôn mặt Tần Dương thể hiện nụ cười:
- Tuyết rơi rồi.
Lee Yeon Hee ngạc nhiên quay đầu, quả nhiên dưới ánh đèn, những mảnh bông tuyết giống như lông tơ đang nhẹ nhàng rơi xuống.
Trên khuôn mặt của Lee Yeon Hee cũng có thể hiện sự kinh ngạc, bỗng nhiên cười nói:
- Phải rồi, buổi tối trước khi anh đi một ngày tuyết đã rơi rồi, như vậy nói không chừng là ông trời đang giữ anh ở lại thì sao?
Tần Dương cười ha ha:
- Trời tuyết rơi, trời giữ khách, trời giữ khách không thể giữ... Đây là trận tuyết rơi đầu tiên của năm nay nhỉ?
Lee Yeon Hee ừ một tiếng, ánh mắt hơi có chút vui vẻ:
- Đúng vậy, là trận tuyết đầu mùa năm nay, ngày tuyết rơi uống rượu trong lều gia đình, cảm giác này bỗng nhiên tốt hơn nhiều đấy.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Tôi cũng cảm thấy như vậy.
Khi thời gian từng phút trôi qua, bông tuyết cũng bắt đầu lớn dần, cuối cùng biến thành một mảnh tuyết lớn trắng xóa.
Hai người Tần Dương và Lee Yeon Hee ngồi yên ở cửa ra vào của lều, nhìn những bông tuyết lớn bay tán loạn gần trong gang tấc, uống rượu soju, trong lòng không hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào.
- Nơi này có một quán, chúng ta uống thêm chút nữa, không được rời đi đâu đấy!
Một giọng nói có mấy phần men say vang lên bên ngoài lều, năm sáu gã thanh niên đi tới vây bên ngoài.
Một gã thanh niên đeo bông tai nhuộm tóc đi vào trong lều, rũ tuyết đọng trên chân, ánh mắt nhìn tới Tần Dương và Lee Yeon Hee, hai mắt sáng ngời, huýt sáo một cái, giọng điệu lỗ mãng thét to:
- Ô, còn có cặp vợ chồng son đang lãng mạn đây này.
Tần Dương nhíu mày, không phản ứng lại gã lỗ mãng kia, mấy gã trông trang phục mặc trên người rõ ràng không phải loại chim tốt gì, Lee Yeon Hee nhìn liếc qua gã kia bằng ánh mắt khinh thường.
Mấy gã kia đã uống nhiều rượu, gã này không ngờ trong quán rượu ven đường mà còn có đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy, trong lòng lập tức có chút ngứa ngáy, không kiềm chế được trêu một câu, cái nhìn khinh thường này của Lee Yeon Hee rất rõ ràng, lập tức kích thích nội tâm bạo động của gã kia.
Gã đang lo lắng không có cơ hội tới gần đùa giỡn gái đẹp đây, cái nhìn này của Lee Yeon Hee chẳng phải đúng lúc chính là cơ hội sao?
- Mỹ nữ, cô nhìn tôi làm gì, còn vẻ mặt khinh thường, sao, xem thường chúng tôi à?
Tần Dương nghe thấy lời gã ta nói thiếu chút nữa đã phun ngụm rượu ra ngoài, khuôn mặt không kiềm chế được thể hiện sự vui vẻ.
Lee Yeon Hee đương nhiên không đặt mấy gã say rượu này vào mắt, ngược lại thấy biểu tình của Tần Dương không kiềm chế được trợn trắng mắt nói:
- Cười cái gì?
Tần Dương cầm lấy một tờ giấy ăn trắng lau khóe miệng của mình, buồn cười nói:
- Tôi chợt nhớ tới một tiết mục ngắn lưu truyền ở Trung Quốc chúng tôi.
Lee Yeon Hee tò mò hỏi:
- Tiết mục ngắn gì, nói nghe một chút nào?
Tần Dương bật cười nói:
- Đây là một tiết mục đối thoại ngắn, ngươi nhìn gì --- nhìn ngươi thì sao --- ngươi nhìn nữa thử xem --- thử thì thử --- sau đó cơ bản là tiết tấu xông vào đánh nhau, rất lưu hành, khà khà...
Lee Yeon Hee cũng bật cười trước lời nói của Tần Dương, khuôn mặt nở nụ cười tỏa nắng, vì uống rượu mà khuôn mặt ửng hồng, sóng mắt nhu hòa, dưới ánh đèn đêm tuyết rơi có vẻ xinh đẹp không gì sánh bằng được.
Tần Dương cũng không kiềm chế được ngưng chấn ánh mắt khi bỗng nhiên nhìn thấy vẻ mỹ lệ tỏa ra này, đến mức mấy gã uống hơi nhiều càng nhìn không đảo mắt, giống như linh hồn nhỏ bé cũng bay mất rồi.
Gã đứng bên cạnh đương nhiên cũng nghe thấy lời đối thoại giữa Tần Dương và Lee Yeon Hee, lập tức cảm thấy bản thân hoàn toàn không bị đếm xỉa tới. Mỹ nữ ở ngay trước mắt, cơn giận lập tức bốc lên, gã tiến lên phía trước, nhanh tay nắm được cổ áo của Tần Dương.
- Thằng nhóc, người phụ nữ của mày có hơi trâu đấy...