Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1247 - Chương 1257: Mục Tiêu Cuộc Sống Của Lee Yeon Hee

Chương 1257: Mục tiêu cuộc sống của Lee Yeon Hee
 

- Đại mỹ nữ?

Ánh mắt Lee Yeon Hee có phần kỳ quái:

- Theo ý của anh, tôi là đại mỹ nữ sao?

Tần Dương cười nói:

- Mặc dù tôi và cô khác quốc gia nhau, tôi cũng không quen sống ở đất nước của cô, nhưng những thứ này cũng không thể che dấu sự thật cô là đại mỹ nữ, đương nhiên về sau có phải hay không thì tôi cũng không rõ, dung mạo mỹ nữ Hàn Quốc các cô hư hư thực thực, thật sự có chút khiến người khác đoán không ra được.

Lee Yeon Hee bật cười trước lời nói của Tần Dương, trong lòng không hiểu sao có phần vui vẻ, đến cả chính cô ta cũng cảm thấy kỳ quái.

Cũng không phải chưa từng có người khen cô ta đẹp, nhưng trước kia tại sao lại không có cảm giác này chứ?

Lee Yeon Hee cẩn thận suy ngẫm lại, liền nghĩ tới nguyên nhân.

Lee Yeon Hee là người Sam Sung Lee gia, sư phụ là cao thủ đệ nhất Hàn Quốc, có thể nói ở Hàn Quốc căn bản là người có thể đi ngang, có ai dám nói cô ta không tốt, không xinh đẹp trước mặt chính cô ta chứ?

Lee Yeon Hee biết bản thân xinh đẹp, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người, muốn khí chất có khí chất, nhưng người chân chính dám khen cô ta xinh đẹp ngay trước mặt cô ta hoặc là trưởng bối, hoặc là những gã đàn ông ít nhiều có suy nghĩ với cô ta.

Tần Dương lại không giống như những người này. Tần Dương và cô ta bình đẳng, hắn không cần nịnh nọt cô ta, thậm chí khi hắn khó chịu còn muốn mắng là mắng cô ta, lời mắng còn rất khó nghe, một người như vậy khen cô ta đương nhiên là thật lòng rồi.

Lời khích lệ thật lòng, do một người đàn ông có chút đặc biệt khác nói ra thì đương nhiên có thể khiến nội tâm cô ta cảm thấy sung sướng, thậm chí có chút cảm giác hư vinh.

Lee Yeon Hee nhìn vào hai mắt sáng ngời của Tần Dương, mỉm cười nói:

- Những thứ khác anh không thiếu, chẳng lẽ nhìn trúng tôi rồi?

Nửa tháng tiếp xúc, Lee Yeon Hee và Tần Dương cũng quen thuộc với nhau hơn, cũng tùy ý hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa cô ta và Tần Dương chưa bao giờ cần nói tới lễ nghi phức tạp gì, có một loại cảm giác thoải mái đến dị thường.

Tần Dương cười rộ lên:

- Lúc trước cô đã nói mặc kệ tôi đưa ra điều kiện gì, hơn nữa cô đã khiến tôi rất khó chịu, trợ lý của tôi có nói với tôi rằng 'không phải cô ấy bảo anh đưa ra điều kiện sao, vậy anh bảo cô ấy ngủ với anh đi, xem cô ấy có đáp ứng không'....

Khuôn mặt của Lee Yeon Hee đột ngột đỏ bừng:

- Lưu manh!

Tần Dương bật cười, bưng chén rượu trước mặt lên, cười tủm tỉm nói:

- Tôi khi ấy quả thật có nghiêm túc suy nghĩ một chút, dù sao cho dù cô không đáp ứng, để cô tức một lúc chắc chắn có thể khiến tôi vui vẻ hơn một chút.

Lee Yeon Hee oán hận trừng Tần Dương:

- Anh bây giờ còn nghĩ như vậy nữa sao?

Tần Dương cười lắc đầu:

- Tôi khi ấy chỉ suy nghĩ một chút thôi, chẳng lẽ thật sự đưa ra điều kiện như vậy sao, hơn nữa hôm nay biểu hiện của cô rất tốt, tôi rất hài lòng, khi ấy cũng rất sảng khoái, cho nên tôi đương nhiên sẽ không gây khó dễ cho cô rồi.

Lee Yeon Hee hừ lạnh nói:

- Anh có thể đưa ra thử, như vậy tôi có thể lấy cớ đánh một trận với anh rồi.

Tần Dương lắc đầu, không để ý chút nào nói:

- Có lẽ tôi chưa chắc đã có thể thắng được cô, nhưng cô muốn đánh thắng tôi cũng không dễ dàng đâu.

Lee Yeon Hee không tin:

- Không phải anh nói nghỉ hè năm nay anh mới bước vào cảnh giới Đại Thành đó sao, vậy thực lực của anh bây giờ chắc chắn vẫn là Thiên Nhân khuyết huyệt hai mươi lăm nhỉ, mấy tháng trước tôi đã là Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi bảy rồi, tôi còn đánh không thắng anh chắc?

Tần Dương cười ha ha:

- Cảnh giới là cảnh giới, lực chiến đấu là lực chiến đấu, hai người có liên quan, nhưng vốn chẳng phải tuyệt đối sẽ bơi ngang bằng nhau.

Hai mắt Lee Yeon Hee sáng lên:

- Ý của anh là lực chiến đấu của anh cao hơn cảnh giới của anh, thậm chí có thể so sánh với tôi sao?

Tần Dương thản nhiên nói:

- Tôi đã từng ngăn cản trước mặt một cao thủ Siêu Phàm đỉnh phong, vì để cản kẻ kia giết người mà tôi đã đỡ ba lượt công kích của lực của gã, đến cả xương cũng không gãy một khúc nào, cô có thể làm được không?

Lee Yeon Hee bàng hoàng nhìn Tần Dương:

- Thật hay giả vậy, anh không lừa tôi đấy chứ?

Tần Dương thuận miệng nói:

- Chuyện xảy ra ở thời gian tụ hội đại hội liên minh người tu hành tháng chín, mấy trăm người nhìn thấy tận mắt, cô có hứng thú có thể đi nghe ngóng một chút, đương nhiên người ta có nói cho cô biết hay không thì tôi cũng không biết được.

Lee Yeon Hee thấy Tần Dương ngay thẳng nói ra cả thời gian và địa điểm cụ thể như vậy cho mình biết cũng dần dần không thể không tin, ánh mắt càng tỏa sáng ngời hơn, thậm chí thấp thoáng có phần chiến ý.

- Anh mới nói như vậy tôi càng muốn được đánh một trận với anh rồi! Tri kỷ khó tìm, đối thủ khó cầu. Người có thực lực mạnh hơn tôi chung quy khi đánh một trận với tôi vẫn lưu tay, e sợ khiến tôi bị thương, người thực lực yếu hơn tôi lại không đánh lại được tôi, quá không có lực mà...

Tần Dương bĩu môi nói:

- Chỉ ở đây ăn mỹ thực uống rượu ngon không tốt sao, đánh cái gì mà đánh, chúng ta cũng không phải kẻ địch, cũng không thua tiền thua gạo, đánh trúng cũng không có động lực, không có ý nghĩa.

Lee Yeon Hee lập tức hưng phấn kêu lên:

- Chẳng lẽ ngày thường anh cũng không so tài với người ta sao, thực lực này của anh làm sao tiến bộ được?

- So tài?

Trên khuôn mặt Tần Dương lộ ra nụ cười có phần khinh thường:

- Sư môn của chúng tôi mặc dù cường đại, nhưng đối thủ thực sự có không ít, không ít người muốn đánh bại tôi, nhục nhã tôi, thậm chí còn muốn phế bỏ tôi, tôi dùng thiết tha sao, vừa ra tay chính là phải phân cao thấp, phân sống chết, đều vô cùng hung hiểm, đâu ra mà so tài?

Hai mắt Lee Yeon Hee càng sáng ngời:

- Phân sống chết? Anh từng giết người rồi?

Tần Dương cười nói:

- Từng đánh phế người, chưa từng giết người, chẳng qua đối với người tu hành mà nói người bị phế đi cũng không khác chết là bao.

Lee Yeon Hee giật mình:

- Biết ngay mà, còn tưởng anh thực sự đã từng giết người đấy, cho dù anh thực sự đã từng giết người thì anh cũng sẽ không nói cho tôi biết...

Vẻ mặt Tần Dương chân thành nói:

- Tôi chỉ là một sinh viên, tôi đi giết ai được, tối đa cũng chỉ là sau khi mọi người định ra quy tắc rồi đấu một trận toàn lực mà thôi.

Trong ánh mắt của Lee Yeon Hee bỗng nhiên có mấy phần hâm mộ:

- Như vậy tốt biết bao, chỉ khi được chiến đấu chân thực như vậy mới có thể khiến năng lực chiến đấu của một người thực sự nâng cao. Mặc dù thực lực cảnh giới của tôi không tệ, ngày thường cũng không ít lần đánh với người khác, nhưng tôi biết nếu quyết đấu sinh tử với người khác, kinh nghiệm của tôi vẫn còn quá kém.

- Tốt?

Ánh mắt Tần Dương có chút cổ quái nhìn Lee Yeon Hee:

- Sống an ổn qua quãng thời gian bình yên không phải tốt sao, còn muốn đánh tới sống chết với người ta, cô đây là chán ăn thịt cá rồi, còn muốn ăn một số món ăn thô xốp sao?

Lee Yeon Hee lắc đầu, trong ánh mắt có mấy phần thần sắc kiên định:

- Cũng giống như anh nói, mỗi người đều có chuyện mà bản thân muốn làm, mà chuyện tôi muốn làm chính là thực lực vượt qua sư phụ của tôi, có thể đánh tới top mười bảng Chí Tôn!

Tần Dương dựng thẳng ngón cái:

- Rất có chí hướng!

Bảng Chí Tôn theo lời Lee Yeon Hee đó là bảng xếp hạng phạm vi người tu hành toàn thế giới, chỉ một tên một trăm người, điều này đại biểu cho tên một trăm cường giả tu hành đã từng thể hiện thực lực trên đời này, đương nhiên có người cũng không thích tranh đoạt mấy loại hư danh này, ở ẩn không xuất hiện, cũng không ra tay, loại cao thủ này đương nhiên hết cách suy tính, nhưng nếu như có ai ra tay đánh bại người trên bảng Chí Tôn, vậy thì kẻ đó đương nhiên sẽ giành được một vị trí từ người bị chính mình đánh bại.

Sở dĩ gọi là bảng Chí Tôn, ý thứ nhất là giành được Chí Tôn vô thượng, thứ hai là người có thể bước trên bảng danh sách này có bản đều thuần là cường giả Chí Tôn.

Lee Yeon Hee muốn bước vào top mười bảng Chí Tôn, mục tiêu này có lẽ phải nói là thật sự rất cao!

Ít nhất phải cao mấy trăm tầng lầu!
Bình Luận (0)
Comment