Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1246 - Chương 1256: Thù Lao? Còn Chưa Nghĩ Ra...

Chương 1256: Thù lao? Còn chưa nghĩ ra...
 

Tần Dương thật sự không nói lung tung, trong nửa tháng chữa bệnh này, Tần Dương trừ mỗi buổi chiều chữa bệnh cho Liu Hyo Min ra, buổi tối không có chuyện gì cũng sẽ hẹn với người khác ăn cơm uống rượu.

Liễu Thành Mân, Jeong Taisi, Li Jiseong, thậm chí bốn cô gái nhóm S-Girl kia Tần Dương đều từng hẹn, đương nhiên cũng chỉ là ăn cơm, uống rượu, phát triển chút tình hữu nghị, cũng không vượt quá quan hệ hữu nghị với bất cứ ai.

Trước kia đã nói là muốn đi rồi, không ngờ sau đó chuyện này khiến cả Hàn Quốc sôi sục, những người này cũng không phải người mù, đương nhiên biết Tần Dương đi không thành, đám người Li Jiseong lúc trước còn tiếc nuối đương nhiên phải hẹn rồi, bốn cô gái S-Girl đương nhiên cũng muốn hẹn gặp Tần Dương một chút bày tỏ chút cảm kích và sự quan tâm.

Tần Dương đã hỏi thăm qua Kim Eunjung, Kim Mingook hiển nhiên cũng không phát hiện ra bất cứ dị trạng gì, dù sao ngày ấy trong rượu của hắn ta đã bị bỏ vào thêm dược vật đặc biệt, loại dược vật đặc biệt này có thể khiến trí nhớ vụn vặt, cộng thêm Tần Dương sử dụng đồng thuật thôi miên, hắn ta đương nhiên sẽ quên mất không sót lại chút gì chuyện trong đêm đó, cho dù có loại cảm giác mơ hồ thì tối đa cũng xếp loại thành giấc mộng đã mơ thấy gì cũng không nhớ được.

Trừ quen biết với Kim Eunjung lúc ban đầu ra, Tần Dương ôm mục đích nhất định, những người khác Tần Dương đều quen biết do cơ duyên xảo hợp, đương nhiên cũng đều muốn kết giao bạn bè thật sự từ trong nội tâm, hơn nữa mấy người này cũng coi như có tính cách sảng khoái.

Hôm nay tất cả đều đã kết thúc, Tần Dương sẽ không để ý mà tiếp nhận lời mời của Lee Yeon Hee, dù sao đã vất vả nửa tháng, bữa cơm này ăn thoải mái, yên tâm hơn, hơn nữa Tần Dương còn chưa báo thù lao đâu.

Cơm tối là ở một nhà hàng đẳng cấp Seoul, người có mặt cũng chỉ có năm người Tần Dương, Thược Dược, Lee Yeon Hee và Liu Hyo Min cùng với Park Min Ho mà Lee Yeon Hee gọi tới.

Park Min Ho hiển nhiên do Lee Yeon Hee đặc biệt gọi tới cùng uống rượu, Tần Dương vì đã từng gặp mặt Park Min Ho, còn trộm đi dịch dinh dưỡng ngay trước mắt Park Min Ho, nên khi Tần Dương thấy Park Min Ho tới cần phải cẩn thận hơn một chút.

Mặc dù hoàn toàn là hai gương mặt khác nhau, nhưng Tần Dương cũng không dám khinh thường, dù sao với nhân tố như tiếng Hàn có hơi kém, ánh mắt hay thân hình của hắn đều có thể bại lộ.

Đã có đề phòng, bữa rượu này đương nhiên không thể uống quá chén, dù sao khi người ta say sẽ dễ dàng bại lộ nhất, cho nên Tần Dương cũng không uống quá nhiều, trên bàn rượu có vẻ có phần rụt rè.

Lee Yeon Hee hiển nhiên đã nhận ra điểm này, nhưng cô ta cũng không nói gì thêm, sau khi ăn xong bữa cơm Lee Yeon Hee đi tính tiền rồi mỉm cười nói:

- Đã làm chậm trễ một khoảng thời gian của mọi người, trước tiên đưa Hyo Min về nhà, rồi tôi đưa mọi người về khách sạn, tôi còn có một số việc muốn nói với anh.

Tần Dương nhìn vào hai mắt của Lee Yeon Hee, mỉm cười nói:

- Được!

Lee Yeon Hee chào tạm biệt Park Min Ho, về tới biệt thự của Lee Yeon Hee trước, sau khi đưa Liu Hyo Min về phòng, Lee Yeon Hee lại về xe ngồi một lần nữa.

Cả đoạn đường không nói chuyện sau khi tới khách sạn, Tần Dương xuống xe, cười nói:

- Đến phòng tôi nói chuyện, hay là tìm một chỗ?

Lee Yeon Hee nhìn chằm chằm hai mắt Tần Dương:

- Tìm một quán ăn đêm gần đây đi, tôi mời anh uống rượu, tôi biết khi nãy anh không uống được, chỉ hai chúng ta.

Tần Dương cười tủm tỉm nhìn Lee Yeon Hee:

- Chỉ hai chúng ta?

Lee Yeon Hee ừ một tiếng:

- Đúng.

Tần Dương bật cười, quay đầu nói với Thược Dược:

- Cô về khách sạn trước đi.

Thược Dược không nhiều lời, dứt khoát gật đầu xoay người đi vào khách sạn. Tần Dương cười nói:

- Đi thôi!

Hai người cũng không ngồi xe nữa, chỉ đi theo đường bên cạnh khách sạn đi về phía trước, trên con phố với hai bên đường có rất nhiều quán ăn đêm.

- Ăn gì đây?

Tần Dương đút hai tay trong túi, rất tùy ý cười nói:

- Cô quyết định là được!

Lee Yeon Hee gật đầu, dẫn theo Tần Dương tùy ý đi tới một quán ăn nhỏ đặc sắc Hàn Quốc. Nói là quán ăn, thật ra chính là một cái lều dựng tạm, bên trong là bếp lò di động, bày đủ loại quà vặt đặc sắc. Những quán ăn như vậy ở Hàn Quốc rất thịnh hành, có rất nhiều người sau khi tan làm cũng sẽ ăn một bữa ở một quán ăn tạm như vậy, thậm chí còn uống chút rượu xóa bỏ đi sự mệt mỏi cả một ngày.

Lee Yeon Hee gọi mỗi loại quà vặt đặc sắc một phần, sau đó gọi thêm một chai rượu soju.

- Hôm nay khi ăn cơm anh không uống được nhiều...

Tần Dương cũng không bất ngờ, dù sao tất cả mọi người đều có mặt trên cùng một bàn cơm, nếu còn không nhìn ra ngược lại mới đúng là kỳ quái.

Tần Dương thản nhiên trả lời:

- Tôi vốn cũng không phải quỷ rượu, tôi cũng không thích rượu, tôi cũng không thích cứ uống là uống, uống xã giao thôi.

Lee Yeon Hee hiểu gật đầu, Tần Dương và Park Min Ho cũng không quen thuộc, không có giao tình gì, hắn không muốn uống nhiều với Park Min Ho xác thực có thể hiểu được.

- Ngày thường tôi khá ít uống rượu, Hyo Min còn đang uống thuốc, cũng không thể uống rượu, cho nên sợ anh không uống đã mới gọi sư huynh của tôi tới uống với anh, kết quả ngược lại tôi nghĩ lầm rồi...

Tần Dương cười nói:

- Tôi xin ghi nhận ý tốt này!

Lee Yeon Hee nhìn Tần Dương, khẽ giọng hỏi:

- Vậy anh bình thường hay uống rượu với ai?

- Bạn bè hoặc người thân, một mình tôi cơ bản không uống rượu, dựa theo tuổi tác cũng như thân phận của tôi, tôi cũng không cần phải uống rượu xã giao nhiều, ngày thường ngược lại mấy người bạn cùng phòng của tôi mỗi lần đều uống rất nhiều, mấy tên kia vẫn luôn muốn chuốc tôi quá chén, khiến tôi phải xấu mặt...

Khi Tần Dương nói tới ba cái miệng khác trong phòng ký túc xá kia, trên khuôn mặt theo bản năng nở nụ cười, khi Lee Yeon Hee nhìn thấy nụ cười này lại bỗng nhiên cảm thấy rất chân thật.

Nụ cười chân thành.

Lee Yeon Hee chớp mắt hỏi:

- Anh và Liễu Thành Mân thì sao?

Tần Dương mỉm cười bèn giải thích:

- Tôi và anh ta quen biết ở trong một trận so tài tốc độ tay chơi piano, hai bên là kỳ phùng địch thủ, rất liều mạng, có thể nói là hiểu nhau không cần nói, có điều kiện tiên quyết như vậy đương nhiên uống rượu sẽ rất thoải mái rồi.

Lee Yeon Hee bỗng nhiên hỏi:

- Anh giúp anh ta, anh ta là muốn làm chuyện gì đó nhỉ?

Vẻ mặt Tần Dương bình tĩnh nói:

- Ai lại không có một số chuyện muốn làm chứ, anh ta có, cô có, tôi cũng có!

Ánh mắt của Lee Yeon Hee thẫn thờ trong tích tắc, chuyện bản thân muốn làm... Đúng, có ai lại không có một số chuyện bản thân muốn làm chứ.

Lee Yeon Hee bưng chén rượu trước mặt mình lên:

- Tới, vì những lời này của anh.

Tần Dương và Lee Yeon Hee cùng uống rượu đương nhiên không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, dù sao Lee Yeon Hee ngày đó truy bắt người của phù thủy trắng đi mất rồi, không đối mặt với Tần Dương, hơn nữa so sánh giữa một người đàn ông chưa quen thuộc cùng với một mỹ nữ vô cùng quen thuộc, cảm giác cùng uống rượu có thể giống nhau sao?

Tần Dương sảng khoái bưng chén rượu lên cụng một cái với Lee Yeon Hee, sau đó uống một hớp.

- Lúc trước cô nói có việc muốn nói với tôi, muốn nói chuyện gì đây?

Lee Yeon Hee đặt chén rượu xuống:

- Tôi mời anh chữa bệnh cho Hyo Min vẫn chưa trả thù lao đâu, tôi từng nói điều kiện do anh đưa ra, hôm nay anh sắp rời đi rồi, việc này tôi cảm thấy có thể nói tới rồi.

- Thù lao sao?

Tần Dương cầm đũa lên, gắp một miếng bánh gạo cay, bỏ vào trong miệng, cẩn thận nhấm nháp:

- Nói thực, tôi còn chưa nghĩ ra đâu.

Lee Yeon Hee nhíu mày:

- Cũng đã nửa tháng rồi anh còn chưa nghĩ ra?

Tần Dương thản nhiên trả lời:

- Đúng vậy, thật kỳ quái làm sao, trừ cô là đại mỹ nữ ra, những thứ cô có tôi cũng không thiếu, nếu tôi đã không thiếu, có đòi cô thêm thì cũng không có ý nghĩa gì, cho nên tôi không nghĩ ra không phải rất bình thường sao?
Bình Luận (0)
Comment