Chương 1255: Rụt rè một chút không được sao?
- Lee tiểu thư, trong lòng tôi ngược lại có câu hỏi...
Lee Yeon Hee lẳng lặng không nói, Tần Dương ngược lại nở nụ cười đặt câu hỏi.
Lee Yeon Hee thấy nụ cười trên khuôn mặt của Tần Dương, bỗng nhiên cảm thấy nụ cười này thật sự không thích, mặc dù cá cược với Tần Dương là Park Yong Joong, chơi xấu cũng là Park Yong Joong, nhưng cuối cùng lại là Lee Yeon Hee ép Park Yong Joong quỳ xuống trước mặt Tần Dương trước mắt bao người quả thật khiến tâm trạng Lee Yeon Hee có chút bực tức.
- Anh là muốn hỏi tôi đã nói gì với Park Yong Joong phải không?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, Park Yong Joong bày ra loại tính cách đó hiển nhiên đã dự định chơi xấu lợi dụng cảm xúc của dân chúng, hơn nữa trước mắt bao người tôi cũng không thể thực sự đánh gã một trận, gã không báo cảnh sát, không có nghĩa cảnh sát không gây rắc rối cho tôi, nếu gã không quỳ, tôi quả thật hết cách với gã.
Lee Yeon Hee khinh bỉ trừng Tần Dương:
- Anh sẽ hết cách sao? Anh muốn xử lý gã không phải chuyện của mấy phút thôi sao?
Tần Dương cũng không phủ nhận:
- Đúng, nhưng cho dù tôi muốn xử lý gã thì cũng phải đổi thời gian khác chứ, đâu thể ngay lúc này được, không phải lúc này thì sẽ không có ý nghĩa nữa.
Tần Dương hơi ngừng lại một chút, xoa lấy cằm mình bắt đầu suy đoán:
- Có phải cô đã hứa hẹn gì với gã không, ừ, hẳn là không phải, nếu như cô cho gã dụ hoặc không cự tuyệt được, vậy thì gã hẳn sẽ chỉ do dự, mà sẽ không phải mang vẻ mặt trắng bệch như vậy, cái dạng này chỉ có thể nói rõ gã rất sợ, khi đó gã còn nhìn tôi một cái, ánh mắt có sự sợ hãi... Chẳng lẽ cô dùng tôi đe dọa gã, ví dụ như tôi muốn giết chết gã?
- Nhưng hình như cũng có chút gì đó là lạ, sự hoảng sợ của gã hiển nhiên nguyên nhân cũng không hoàn toàn ở tôi, có lẽ tôi chỉ là một phần trong đó, chẳng lẽ cô nói với gã nếu như gã không quỳ, Lee gia sẽ xử lý gã như thế nào, khiến gã sau này không thể có đất tiếp tục sinh tồn nữa?
Lee Yeon Hee kinh ngạc nhìn Tần Dương, bàng hoàng trước năng lực suy luận của Tần Dương, mặc dù cũng chưa đoán đúng hoàn toàn, nhưng cũng đã đoán đúng được rất nhiều rồi.
Lee Yeon Hee trầm mặc mấy giây mới mở miệng nói:
- Tôi nói với gã rằng anh tới từ giới người tu hành Trung Quốc, sau lưng có sư môn cường đại, đều là cao thủ, muốn giết chết một người căn bản là chuyện thần không biết quỷ không hay, nếu gã không thực hiện cá cược, vậy anh sẽ sử dụng phương thức khác xử lý gã, ví dụ như khiến gã sống không được, chết không xong.
Tần Dương vươn tay sờ mũi:
- Nói giống như tôi rất tàn nhẫn lắm ấy, còn gì nữa không?
Lee Yeon Hee lạnh nhạt trả lời:
- Chỉ vậy thôi.
- Không thể nào!
Tần Dương khẳng định cười nói:
- Sao, làm giao dịch âm thầm gì không thể để cho tôi biết được, có khi nào khi đó cô hứa hẹn cho gã bao nhiêu tiền chăng, nếu là như vậy, tôi phải coi thường cô rồi.
Lee Yeon Hee cắn môi, căm tức liếc Tần Dương, vẫn không kiềm chế được mở miệng:
- Trước kia khi chân của Liu Hyo Min khôi phục tri giác, sau khi tôi biết anh thắng được vụ cá cược liền đoán được Park Yong Joong có thể sẽ chơi xấu, tôi đã điều tra về gã một chút, phát hiện gã có liên quan tới sự cố chữa bệnh trước kia..
Tần Dương giật mình:
- Cô nhắc tới sự cố chữa bệnh này uy hiếp gã, nếu như gã không chịu quỳ xuống, vậy cô sẽ khiến gã thân bại danh liệt, thậm chí còn phải vào tù?
- Đúng!
Lee Yeon Hee gật đầu, bỗng bổ sung thêm:
- Thật ra gã thực sự có thể vào tù.
Tần Dương không thèm để ý chút nào nói:
- Nhưng dùng phương thức nào đó giấu diếm hoặc thoát tội đúng không, nhưng như vậy cũng không kỳ quái, mấy đại gia tộc Hàn Quốc các người được đặc xá còn ít sao, vốn dĩ nên bắt ngồi tù mọt gông, cho một số tiền lớn ra ngoài làm chút phúc lợi xã hội hoặc phát triển sản nghiệp gì đó là có thể có được đặc xá...
Trong mắt Lee Yeon Hee lại một lần nữa xuất hiện sự tức giận, nhưng bỗng nhanh chóng biến mất, quay về sự trầm mặc.
Lời của Tần Dương rất khó nghe, nhưng lại có thể làm gì được đây?
Như vậy còn không phải vì hắn còn phải chữa bệnh cho Liu Hyo Min, bản thân không thể đắc tội hắn, mà là bởi vì lời hắn nói vốn chính là sự thật.
Trong lòng Lee Yeon Hee dâng trào mấy phần chua xót, người này lộ ra sự kiêu ngạo từ tận xương tủy, nhưng sự kiêu ngạo của hắn lại rất có đạo lý, đây mới là điều khiến người ta phải nổi giận.
Lee Yeon Hee trầm mặc rất lâu, rồi mới hỏi:
- Tiếp theo đây anh chuẩn bị làm như thế nào?
Tần Dương cười nói:
- Đánh cuộc đã kết thúc, đương nhiên là phải chuẩn bị về nước rồi.
Lee Yeon Hee giật nảy mình, đến cả Liu Hyo Min cũng bỗng nhiên quay đầu, vẻ mặt kinh hoàng nhìn Tần Dương.
- Nhưng chân của Liu Hyo Min còn chưa khỏi, anh đi bây giờ thì chân của cô ấy phải làm sao đây?
Tần Dương cười nói:
- Tôi trở về là vì có chuyện cần về xử lý, trước kia tôi đã kéo dài nửa tháng, chân của Liu tiểu thư quả thật còn cần tiếp tục châm cứu và chữa trị, tôi không thể ở lại Hàn Quốc, nhưng cô có thể tới Trung Quốc, cô tìm người cùng cô đi thuê nhà ở chăm sóc cô ta là được, tôi cách một khoảng thời gian châm cứu cho cô ta, để cô ta từ từ bình phục.
Lee Yeon Hee thở dài một hơi, cô ta còn tưởng rằng Tần Dương thắng trận cá cược rồi chuẩn bị mặc kệ. Nếu nói như vậy, cô ta thật sự mặc kệ Tần Dương có lai lịch ra sao, cũng chẳng quan tâm hắn lợi hại thế nào, cô ta cũng nhất định phải trở mặt.
Lee Yeon Hee cau mày nói:
- Chân của Hyo Min đại khái còn cần trị liệu bao lâu mới có thể hồi phục hoàn toàn?
Tần Dương suy tư một chút rồi nói:
- Ba tháng gì đó hẳn không cần châm cứu nữa, chỉ cần hằng ngày mát xa và tập luyện hồi phục, dùng thêm thuốc nữa là được, hoàn toàn hồi phục thì chắc phải một năm, chẳng qua tôi cũng không tự phán đoán cuối cùng cô ta sẽ khôi phục tới mức độ nào, nhưng ít nhất tự đi đường sẽ không thành vấn đề, có thể vận động cường độ cao thì chưa thể thích ứng được.
Trong mắt Lee Yeon Hee thể hiện mấy phần mừng rỡ:
- Có thể tự đi đường, như vậy đã là người bình thường rồi.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Cô sắp xếp một chút chuyện của Liu tiểu thư đi, ngày mai tôi phải rời đi rồi, cô có thể sắp xếp cho người đưa cô ấy tới Trung Hải, tôi là sinh viên đại học Trung Hải, ở bên cạnh đại học Trung Hải là được.
Thần sắc trên khuôn mặt Lee Yeon Hee thể hiện mấy phần cổ quái, ngược lại không phải vì sắp xếp của Tần Dương, mà là câu nói bản thân Tần Dương là sinh viên kia... Một sinh viên cũng đã lợi hại tới mức độ này, như vậy thêm mấy tuổi nữa người khác còn có đường sống không?
- Được, tôi sẽ sắp xếp tốt.
Lee Yeon Hee thấy Tần Dương đã có sắp xếp cũng không quấn lấy hắn nhiều nữa, bởi vì cô ta mà Tần Dương đã phải ở thâm nửa tháng, còn làm ra chuyện lớn như vậy, chuyện hôm nay đã định rồi, hắn hiển nhiên không có khả năng ở lại đây nữa.
- Các người ngày mai tính khi nào đi, tôi đặt vé cho anh.
Tần Dương khoát tay nói:
- Không cần, tự đặt là được.
Lee Yeon Hee muốn nói gì nữa lại thôi, ngẫm nghĩ:
- Ngày mai đi, vậy tối nay tôi và Hyo Min mời anh ăn một bữa cơm đi, anh vất vả nửa tháng trời, đến cả cơm cũng không ăn một bữa.
Tần Dương sảng khoái đáp ứng nói:
- Trước kia không ăn cơm với cô là bởi vì tôi đều bận rộn hẹn hò với nữ minh tinh Hàn Quốc các cô đấy, nào có thời gian cùng các cô ăn cơm chứ?
Lee Yeon Hee không kiềm chế được trợn mắt liếc Tần Dương:
- Hẹn nhiều lần như vậy, không phải anh lợi hại lắm sao, cũng không thấy anh hẹn ai lên tận giường.
Tần Dương cười ha ha:
- Đều là bạn bè, một cô gái như cô có thể đừng ngậm miệng mở miệng là lên giường, rụt rè một chút được không?