Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1244 - Chương 1254: Chụp Một Cái Mũ

Chương 1254: Chụp một cái mũ
 

Người thường có lẽ đã nghe nói qua về người tu hành, nhưng có thể tiếp xúc với người tu hành lại rất ít, về phần người tu hành tu hành ra sao, người thường đương nhiên càng không thể biết được.

Mặc dù nghe không hiểu, nhưng điều này cũng không ảnh hướng tới ý tứ mà mọi người hiểu về Tần Dương.

Tần Dương là cao thủ có nội khí, người thường không có nội khí, mà cho dù là thủ pháp mát xa hay thuật châm cứu cũng cần phải có nội khí mới có thể phát huy được, nói cách khác, cho dù người ta có nói phương pháp cho một người thường như anh thì anh cũng không nghịch chuyển gì được!

Rất nhiều người vốn dĩ trong lòng còn rất nghi ngờ vì sao Tần Dương trẻ tuổi như vậy có thể chữa được chứng bệnh mà rất nhiều chuyên gia cũng hết cách chữa trị, nhưng hiện giờ nghe được Tần Dương nói như vậy lập tức đều bình thường trở lại.

Thì ra y thuật mà mọi người chơi căn bản cũng không phải cùng một cấp độ, tôi đứng đầu ngành khoa học, nắm giữ chỉ là nền khoa học cao cấp nhất trong giới thần kinh, nhưng tôi không có nội khí, tôi cũng không hiểu được.

Ánh mắt mọi người lại càng phức tạp và ngưỡng mộ hơn khi nhìn Tần Dương.

Đệ tử của cao nhân cũng là cao nhân đấy!

Dù là những người Hàn Quốc đứng vây xem ở đây vốn dĩ còn có sự khuất nhục và oán giận cũng đều mất đi mấy phần, một người bình thường bại bởi cao nhân không tính là dọa người nhỉ.

Ming Gwang dù gì cũng là một viện trưởng, trong xã hội cũng coi như là nhân sĩ thượng lưu, gã đương nhiên biết người tu hành đại diện cho điều gì, hơn hết lúc này hiển nhiên đã không còn gì để nói, chỉ biết trầm mặc lắng nghe.

- Thứ ba, châm Quan Âm là tuyệt học của sư môn tôi, không phải người trong sư môn của tôi không thể học, không thể nào truyền ra ngoài, giống như bảo vật gia truyền trong nhà ông, hiện giờ lấy ra cho người khác, ông có nguyện ý không?

- Tôi có tiền thì phải quyên ra đủ tế thiên hạ? Tôi biết thứ người khác không biết thì tôi nhất định phải cống hiến đi thúc đẩy phát triển sao? Nếu không tôi thành bất nhân bất nghĩa, không có đạo đức?

- Vậy sao ông không lên trời luôn đi, chi bằng ông đi bảo đám chuyên gia kỹ thuật đạn đạo, kỹ thuật sinh vật, các nhà khoa học khác hàng đầu của Mỹ đã lưu danh thế giới không phải đều vì thúc đẩy sự phát triển nền khoa học kỹ thuật thế giới đó sao, nếu như họ không đáp ứng, ông chụp cái mũ lên đầu họ, gọi đó là của riêng, ích kỷ, không có đạo đức chung!

Tần Dương vừa thốt ra những lời kia, những người xung quanh đều lập tức không nhịn được trực tiếp cười ra tiếng.

Cười lớn nhất đương nhiên là những người Hoa tới ủng hộ Tần Dương kia, còn có một phần là người Hàn Quốc, mặc dù bọn họ cảm thấy bản thân lúc này không nên cười, nhưng thật sự không chịu được mà.

So sánh của Tần Dương thật buồn cười mà!

Ai không cống hiến thứ tốt của mình ra thì chụp cái mũ lên đầu họ!

Ích kỷ!

Không có đạo đức chung!

Điều này tuyệt thật đấy!

Người Hoa ở đây đều không nhìn vừa mắt việc Ming Gwang mặt dày đòi hỏi Tần Dương truyền thụ phương pháp trị liệu, mặt như vậy cũng dày quá rồi, quá không biết xấu hổ rồi không phải sao?

Cho dù là những người Hàn Quốc cũng không nhịn được cảm thấy có chút mất mặt, trong lòng âm thầm thấy châm chọc, các người có thể đừng mất mặt như vậy nữa được không?

Trước đó là Park Yong Joong, trước khi thua còn vênh váo tự đắc, sau khi thua ra vẻ ngụy biện, trung liệt, kết quả cuối cùng nói quỳ là quỳ, không hề do dự chút nào, sau đó lại tới một Ming Gwang, còn quang minh chính đại đòi bản lĩnh tuyệt học của người ta, còn nói ra cho oai là thúc đẩy phát triển sự nghiệp chữa bệnh cứu vớt bệnh nhân?

Mặt của ông thì sao?

Mẹ kiếp, các người không biết xấu hổ, tôi còn muốn mặt đấy!

Một số người Hàn Quốc vây ở vòng ngoài đã không nghe nổi nữa, thở phì phì quay người đi, vì còn nghe tiếp nữa có lẽ mặt cũng phải mất hết, phổi cũng tức đến phát điên!

Tần Dương hơi ngừng lại một chút, dường như đang khiến mọi người tiêu hóa lời hắn nói, mấy giây sau trên khuôn mặt của hắn nở nụ cười lạnh lùng, tiếp tục nói:

- Thứ tư, đây là thứ lão tổ tông Trung Quốc tôi nghiên cứu ra, cho dù tôi thật sự muốn dạy cho người khác thì chắc chắn phải dạy cho người mình, dạy cho người Hoa, thậm chí tôi có thể đích thân mở một bệnh viện, tiền mở bệnh viện tôi vẫn có, vì sao tôi phải dạy cho các người?

- Có lẽ ông sẽ nói y thuật chẳng phân biệt được biên giới, nhưng làm sao tôi biết mấy năm sau các người có thể tạo ra thuật nghiên cứu học gì đó không, sau đó công khai tuyên bố với thế giới phương pháp châm cứu châm Quan Âm là của Hàn Quốc các người, phát minh ra từ năm nào năm nào đó, mà chúng tôi là học trộm ra thì sao?

Tần Dương vừa nói ra những lời này, người vây xung quanh lập tức bùng nổ!

- Đại thần bưu hãn!

- Tần Dương uy vũ! Câu này nói ra được điểm quan trọng rồi... Khà khà, người ta có lẽ sẽ nói chuyện về y thuật, sao có thể xem như trộm được đây?

- Rất hả giận! Sau này tôi sẽ là fan cứng của anh!

- Tần Dương, chúng tôi ủng hộ anh!

- Ha ha, quá đẹp trai mà! Anh chính là thần tượng của chúng tôi!

Đám người Hoa tuôn trào một loạt tiếng hoan hô và vỗ tay nhiệt tình tới mức không thể so sánh được, trái ngược với đủ loại thần sắc khác nhau trên khuôn mặt của người Hàn Quốc.

Tức giận, nghi ngờ, xấu hổ...

Nhận thức của mỗi người không giống nhau, lập trường không giống nhau, quan điểm không giống nhau, đương nhiên cách nhìn của cùng một chuyện cũng khác nhau, thái độ đương nhiên cũng sẽ không giống nhau.

Mọi người đều biết lời Tần Dương đã nói những gì, có tức giận mắng, có trầm mặc...

Thần sắc trên khuôn mặt của Ming Gwang vô cùng đặc sắc, bởi vì những lời này là Tần Dương đứng trước mặt gã nói với gã, gã cảm giác bản thân vừa bị hung hăng tát một bạt tai.

Ming Gwang cảm thấy đầu mình ong ong vang lên, tầm mắt dường như biến thành màu đen, vội vàng hít sâu mấy hơi mới đứng vững được cơ thể, không để bản thân trực tiếp ngất đi.

Ming Gwang tái mặt, xoay người rời đi, bởi vì gã cảm thấy bản thân còn ở lại nơi này nhất định sẽ bị Tần Dương chọc giận mà ngất đi.

Miệng của người này quá độc!

Đi được mấy bước, Ming Gwang chỉ vì tức giận mà xoay người nói với bảo vệ đứng bên cạnh"

- Đuổi bọn họ đi, nơi này không chào đón bọn họ!

Bảo vệ đáp ứng, nhưng không dám dựa tới gần, chỉ liếc mắt nhìn Tần Dương.

Tần Dương bật cười, xoay người liếc nhìn Lee Yeon Hee đang mang vẻ mặt phức tạp, cũng không nhiều lời, chỉ nói đơn giản:

- Chúng ta đi!

Lee Yeon Hee và Thược Dược đỡ Liu Hyo Min lên xe, tài xế gấp đặt xe lăn vào trong cốp sau xe.

Tần Dương cũng không vội vã lên xe, mà phất tay với đám người Hoa kia:

- Những người bạn Trung Quốc tới đây cổ vũ tôi, ủng hộ tôi, cảm ơn!

Sau khi Tần Dương nói lời cảm ơn mới lên xe, xe khởi động, đi ra ngoài bệnh viện, đi tới đâu thì đám người đều mở đường tới đó, giống như thủy triều bị tách ra vậy.

Lee Yeon Hee ngồi bên cạnh Tần Dương, sắc mặt có phần phiền muộn:

- Hôm nay anh sảng khoái chứ?

Tần Dương quay đầu, thấy sắc mặt Lee Yeon Hee khó chịu, rất dứt khoát trả lời:

- Sảng khoái! Sao, cô khó chịu?

Lee Yeon Hee bĩu môi:

- Tôi có thể vui sướng được sao?

Tần Dương bật cười, không để ý tới cảm xúc của Lee Yeon Hee, thản nhiên nói:

- Vốn dĩ không muốn vả mặt hung ác như vậy, chẳng qua trình độ vô sỉ của bọn họ vượt quá giới hạn của tôi mà thôi, huống chi, tất cả những lời tôi nói đều là lời thật lòng, cũng đều là sự thật, cho nên tôi không thẹn với lương tâm.

Lee Yeon Hee mở miệng, lại bỗng ngậm lại không nói.

Cô ta vốn chẳng phải sợ bị Tần Dương răn dạy như trước kia, mà là phát hiện lời Tần Dương nói xác thực là sự thật, những kẻ kia hôm nay quả thật quá vô sỉ, vô sỉ tới mức chính bản thân cô ta cũng cảm thấy có người như vậy làm đồng bào là một sự nhục nhã...
Bình Luận (0)
Comment