Chương 1253: Ông trông tôi giống kẻ ngu lắm sao?
Ming Gwang thấy biểu tình trào phúng trên khuôn mặt của Tần Dương, lòng chùng xuống, nhưng lời đã nói ra cũng chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.
- Đúng, không nói tới những nơi khác, chỉ riêng ở bệnh viện Seoul chúng tôi hàng năm có rất nhiều ca bệnh giống như trường hợp của Liu tiểu thư, mặc dù chúng tôi đã gắng hết sức trị liệu, nhưng vì kỹ thuật không đạt tiêu chuẩn nên vẫn có rất nhiều người không cách nào trị khỏi được.
Ming Gwang liếc mắt nhìn Liu Hyo Min bên cạnh, vẻ mặt thành khẩn nói:
- Liu tiểu thư chính là một ví dụ, nếu như cô ấy không phải đúng dịp gặp được Tần tiên sinh cậu, chỉ sợ cũng chỉ có kết quả bị cắt chân, bệnh viện của chúng tôi vẫn còn có những bệnh nhân khác có cùng chứng bệnh với Liu tiểu thư.
- Tần tiên sinh chỉ có một mình, cho dù toàn lực cứu chữa cũng không cách nào cứu chữa được cho nhiều người như vậy, nhưng nếu như Tần tiên sinh có thể truyền thụ phương pháp chữa trị cho Liu tiểu thư cho chúng tôi, chúng tôi có thể cứu chữa được cho càng nhiều người hơn nữa.
- Trung Quốc không phải có câu cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp đó sao, đây cũng không phải chuyện của một mạng người, mà là của ngàn vạn người, đối với Tần tiên sinh mà nói là một chuyện công đức vô lượng đấy.
Tần Dương nghe xong lời Ming Gwang chân thành nói, vẻ mặt bình tĩnh, giơ hai tay lên, dùng sức vỗ tay.
- Bốp! Bốp! Bốp!
Tần Dương không nói lời nào, cũng chỉ mang vẻ mặt như vậy vỗ tay, thế nhưng mọi người nghe những tiếng vỗ tay này lại có vẻ hơi chói tai.
Như vậy không giống như vỗ tay, mà giống như vả mặt hơn.
Mỗi một cái tát không ngừng vả lên mặt của mọi người.
Trên khuôn mặt của Ming Gwang có chút không nén được giận, gã vốn dĩ là mặt dày ôm một đường hi vọng mới đưa ra thỉnh cầu này với Tần Dương, chính gã cũng biết rất quá phận, cho nên mới dùng nhiều lời như vậy chèn ép Tần Dương, lỡ Tần Dương da mặt mỏng đáp ứng thì sao?
Thấy Tần Dương vỗ tay như vậy, Ming Gwang đã biết suy nghĩ cá nhân của mình đã bị Tần Dương nhìn thấu, lập tức có chút xấu hổ.
- Tần tiên sinh, cậu đây có ý gì?
Tần Dương cười ha ha, dừng lại tay:
- Ông thật sự rất đẹp.
Ming Gwang hơi sửng sốt, mình thật sự rất đẹp là có ý gì?
Trong đám người bộc phát ra một tràng tiếng cười to, có lẽ người Hàn Quốc không hiểu ý tứ câu nói kia, nhưng phần lớn người Hoa ở đây đều là người trẻ tuổi, đương nhiên đều hiểu được ý tứ kia, lúc này đã có người hô vang:
- Ông thật sự rất đẹp, vậy thì ông đừng nghĩ quá đẹp đi!
Ming Gwang nghe thấy được lời nói vang lên trong đám người, sắc mặt hơi biến đổi, trầm giọng nói:
- Tần tiên sinh, phương pháp trị liệu mà cậu dùng có thể sẽ trở thành điều dẫn dắt và thúc đẩy mới cho giới y học thần kinh thế giới toàn thế giới đấy. Chẳng lẽ cậu dự định giữ làm của riêng, không muốn làm chút cống hiến gì đó cho thế giới sao?
Tần Dương cười ha ha, vẻ mặt cũng không hề thể hiện sự tức giận:
- Viện trưởng Ming, nhà của ông là biệt thự cửa riêng, hay là liền kề?
Ming Gwang cau mày nói:
- Chúng ta đang bàn luận vấn đề y học, cậu hỏi nhà của tôi ở là loại gì có liên quan gì sao?
Tần Dương thản nhiên nói:
- Người có thân phận, có tiền như viện trưởng Ming đương nhiên cuộc sống quả thật rất dễ chịu, nơi ở cũng rất tốt, nhưng trên thế giới này còn có rất nhiều người không được ăn cơm, ở trong căn nhà rách nát, viện trưởng Ming có ái tâm như vậy, coi cứu vớt thiên hạ là nhiệm vụ của mình, hay là ông quyên hết tài sản gửi ngân hàng cho những người nghèo có nhu cầu đi, biệt thự cũng bán đi, có thể đổi thành nhiều căn nhà cho những người có nhu cầu ở hơn đấy.
Ming Gwang đương nhiên hiểu được Tần Dương so sánh như vậy có ý gì, tức giận nói:
- Cậu đây là quấy rối!
Tần Dương vẫn không tức giận, nhưng lại đổi một chủ đề khác:
- Được rồi, cho dù tôi dạy tuyệt học này cho ông, không nói trước các người có thể nắm giữ được hay không, coi như bệnh viện các người có thể nắm giữ được, vậy khi các người trị bệnh sẽ lấy tiền chứ?
Ming Gwang lập tức nghẹn lời, gắng chèo chống:
- Bệnh viện của chúng tôi từ trên xuống dưới có nhiều nhân viên phải phát tiền lương như vậy, trị liệu cũng cần dùng dược vật, còn cần sử dụng thiết bị công nghệ cao, đương nhiên cần thu phí rồi.
Tần Dương cười lạnh nói:
- Tôi truyền thụ tuyệt học sư môn miễn phí cho ông, bệnh viện của các người thì bưu hãn rồi, về sau các người dùng đồ tôi dạy miễn phí kiếm thật nhiều tiền, vừa kiếm được vào túi một con số lớn, vừa nói bản thân thúc đẩy một bước tiến bộ mới trong giới y học, trị bệnh cứu người thế nào, cao thượng thế nào... Ông thấy tôi rất giống kẻ ngu sao?
Nét mặt già nua của Ming Gwang lập tức đỏ bừng:
- Tôi không có ý này, nếu cậu nguyện ý truyền thức phương pháp trị liệu này, tôi có thể hứa hẹn với cậu rằng tất cả những người bệnh dùng phương pháp trị liệu này của cậu chỉ lấy phí thành phẩm, bệnh viện chúng tôi không kiếm tiền...
Tần Dương cắt ngang lời của Ming Gwang:
- Đúng, các người không kiếm tiền, các người chỉ cần danh tiếng, danh tiếng tăng lên rồi còn sợ không kiếm được tiền sao?
Ming Gwang còn muốn nói tiếp gì đó, Tần Dương đã khoát tay ngăn cản gã, thản nhiên nói:
- Đừng nhiều lời vô nghĩa nữa, mấy suy nghĩ riêng này của ông đừng nói là tôi, tuyệt đại đa số người ở đây đều hiểu đi, đã nhiều tuổi rồi, dù gì cũng là người có thân phận, nói ra lời như vậy ông không cảm thấy mất mặt sao? Nói mấy lời hiên ngang lẫm liệt có thể lấy được tuyệt học độc môn của người khác, ông cho rằng ai mới ngu đây?
Ánh mắt Tần Dương đảo qua quần chúng với đủ loại sắc mặt khác nhau xung quanh, lạnh lùng giải thích:
- Mặc dù tôi chưa bao giờ quan tâm những người khác nhìn tôi ra sao, nhưng nếu ông cũng đã hiên ngang lẫm liệt như vậy rồi, tôi vẫn nên cho ông một câu trả lời thuyết phục.
- Thứ nhất, chân của Liu tiểu thư không chỉ đơn giản mát xa và châm cứu vài cái là trị tốt, trong quá trình đó còn liên quan rất nhiều thứ, đầu tiên chỉ riêng phí tổn cho những dược liệu kia ít nhất đã bảy, tám triệu, tôi nói chính là tiền Hoa, mà không phải tiền Hàn đâu.
Tần Dương vừa cất lời, đám người đã lập tức như ong vỡ tổ.
Tám triệu tiền Hoa phí dược liệu?
Chỉ vừa nghe tới đây đã có rất nhiều người cũng phải âm thầm tặc lưỡi trong lòng rồi.
Mẹ ơi, tám triệu, sao không đi cướp luôn đi!
Nhưng tất cả mọi người cũng biết Tần Dương không cần phải nói dối trong chuyện này, hơn nữa mọi người cũng đều suy nghĩ, nhiều chuyên gia như vậy cũng không trị hết được bệnh, nếu dùng thảo dược mấy chục đồng tùy tiện ngâm, tùy tiện ấn mấy cái đã bình phục thì có thể có vẻ quá trẻ con rồi hay không?
Nếu thật sự như vậy, nói ra ai cũng không tin được.
Cũng có rất nhiều người cảm thán trong thâm tâm, nếu có người thật sự bị như vậy, đừng nói là những chuyên gia kia không có cách nào, cho dù là Tần Dương nguyện ý ra tay cứu, đầu tiên anh phải có được tám triệu đã, không có tám triệu này còn không phải chết sao?
Tần Dương không đếm xỉa gì tới những tiếng ồn ào và nghị luận của đám người vây xem xung quanh, nhìn chằm chằm Ming Gwang trước mặt, lạnh lùng nói:
- Thứ hai, thủ pháp mát xa và châm cứu của tôi đều phải dùng nội khí, chỉ có người tu hành có nội khí mới có thể dò xét cụ thể kinh mạch bị tắc ở nơi nào, rồi căn cứ theo huyệt vị mát xa và kích thích huyệt vị nội khí kích phát sinh cơ, thuật châm cứu tôi thi triển cũng không phải ai cũng có thể thi triển, như vậy thực lực cũng cần phải tới tiêu chuẩn nhất định mới được, hơn nữa còn phải đạt tới một tiêu chuẩn tương đối cao.
Đám người đứng trên đất trống vẫn ầm ĩ ồn ào như cũ, nhưng nội dung nghị luận cũng đã nhanh chóng theo đổi theo lời của Tần Dương.
Nội khí?
Thực lực đạt tới tiêu chuẩn nhất định?
Thì ra hắn còn là một người tu hành!
Còn trẻ như vậy?