Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1242 - Chương 1252: Sao Bỗng Nhiên Lại Quỳ Xuống?

Chương 1252: Sao bỗng nhiên lại quỳ xuống?
 

Park Yong Joong vừa nói xong lời này, cửa bệnh viện vốn im lìm bỗng nhiên bộc phát vô số âm thanh náo loạn ầm ĩ.

- Giỏi lắm!

- Đúng, không quỳ!

- Có cốt khí, bác sĩ Park, giỏi lắm!

- Đúng đấy, thua phải nhận thua, bị đánh cũng được, nhưng tuyệt đối không thể quỳ!

- Chúng tôi ủng hộ anh, bác sĩ Park!

Đám người Hàn Quốc ở đây vốn cảm thấy vô cùng mất mặt lập tức lên tiếng náo loạn lên, đều tỏ vẻ ủng hộ Park Yong Joong, đương nhiên trong đám người đó cũng có giọng nói tức giận của người Hoa.

- Mẹ nó, đây là lưu manh đùa giỡn công khai à!

- Tần Dương, đánh gã đi! Gã không phải đã nói không báo cảnh sát rồi sao, hung hăng đánh cho gã một trận!

- Thật sự quá không biết xấu hổ, tôi mới biết được con người có thể không biết xấu hổ tới mức độ này đấy. Khi nãy trước khi chưa phân thắng bại Tần Dương còn hỏi anh có cần phải quỳ hay không đấy, chính anh đã đáp ứng rồi, bây giờ lại trở mặt, da mặt như vậy dày thật đấy!

- Đánh gã!

Vô số tiếng gào thét vang lên vang vọng cả khoảng sân rộng của bệnh viện.

Park Yong Joong trưng bộ mặt coi thường cái chết, dáng vẻ hùng hồn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Dương, giống như một đấu sĩ vậy.

Khóe miệng Tần Dương hơi nhếch lên, trên khuôn mặt đã không còn vẻ tức giận, cũng không có vẻ bất ngờ, hắn thậm chí còn bật cười, thần thái rất nhẹ nhàng.

Tần Dương liếc mắt nhìn, da mặt của một đám tinh anh giới y học chung quy cũng không đủ dày, không hô khẩu hiệu ủng hộ giống như những quần chúng bên dưới kia, ngược lại quay mặt sang bên, không dám nhìn thẳng mặt Tần Dương.

Tần Dương nghiêng người, ánh mắt đảo qua đám người kia, ánh mắt gần như bình tĩnh nhìn tới đâu thì tiếng hô vang lập tức nhỏ dần đi, một màn này trông qua vô cùng bắt mắt, cũng vô cùng đáng kinh ngạc, thậm chí có chút châm chọc.

Bất kể đám người kia hô vang khẩu hiệu thế nào, bất kể bọn họ tìm lý do cho bản thân ra sao, nhưng trong xương cốt, trong thâm tâm của bọn họ đều hiểu rất rõ một chuyện.

Park Yong Joong thua rồi, gã đang ăn vạ!

Gã ỷ vào đây là Hàn Quốc, đang có hơn ngàn người nhìn, mày có thể đụng tới tao sao?

Tao nói mày đánh tao thì tao sẽ không báo cảnh sát, nhưng nếu mày thật sự đánh tao, tao không báo cảnh sát, nhưng nhiều nhân chứng như vậy ở đây nhìn thấy thì cho dù cảnh sát muốn bắt mày, tao cũng không có cách nào.

Dáng vẻ Tần Dương có chút thích thú, ánh mắt sau khi liếc nhìn toàn bộ đám người xong liền quay mặt sang nhìn tới vẻ mặt của Lee Yeon Hee đã hơi đỏ bừng.

- Lee tiểu thư, cô chính là nhân chứng, cũng là người công chứng, hiện giờ đang có người công khai chơi xấu đấy.

Vẻ mặt của Lee Yeon Hee lúc xanh lúc đỏ, mặc dù giọng điệu của Tần Dương rất ôn hòa, thậm chí còn không nghe ra bất cứ sự lạnh lùng trách cứ cô ta nào, cũng không nghe ra sự tức giận trong đó, nhưng cô ta vẫn cảm thấy vô cùng mất mặt.

Một người đánh cuộc quỳ xuống, đây vốn dĩ chính là chuyện riêng, anh hôm nay không muốn mất mặt, nhưng lại cố tình nhắc tới tình cảm yêu nước, còn muốn trói buộc luân lý, anh có cần phải vô sỉ tới mức ấy không?

Lee Yeon Hee không nói thêm câu nào nữa, trực tiếp đi tới trước mặt Park Yong Joong trước ánh mắt của mọi người giống như một đấu sĩ, tiến tới nói nhỏ bên tai gã mấy câu.

Lời nói của Lee Yeon Hee không hề dài, thần sắc trên khuôn mặt của cô ta cũng rất bình thường, nhưng khi cô ta nói, thái độ kích động mà khuôn mặt của gã ban đầu ửng đỏ dần biến thành lúc trắng lúc xanh, ánh mắt nhanh chóng liếc qua Tần Dương, thần sắc thể hiện sự bàng hoàng và kinh khủng, còn có vẻ sợ hãi không che dấu được.

Sau khi Lee Yeon Hee tới bên tai Park Yong Joong nói dứt lời liền dứt khoát đi về phía bên cạnh xe lăn của Liu Hyo Min, không nói thêm gì nữa, chẳng qua vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm Park Yong Joong.

Chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, cả người của Park Yong Joong chớp mắt như đã bị rút hết xương cột sống, không còn thấy dáng vẻ "kiêu ngạo" khi nãy nữa.

Tần Dương cũng không nói lời nào, cũng chỉ lẳng lặng mà nhìn Park Yong Joong.

Đám người vốn còn đang đánh trống reo hò đều yên tĩnh trở lại, ánh mắt mọi người đều nhìn tới Park Yong Joong, cùng đợi hành động tiếp theo của gã, tất cả mọi người nhận ra được e rằng sự việc lại có thay đổi rồi.

Sắc mặt của Park Yong Joong lại một lần nữa trở nên trắng như tờ giấy. Gã cắn chặt răng, ánh mắt đấu tranh, dường như trong nội tâm đang có sự giao chiến kịch liệt giữa trời và người. Mấy giây sau, sự đấu tranh trong mắt Park Yong Joong biến mất.

Tinh thần cả người gã giống như bị rút đi hết toàn bộ chỉ trong mấy giây này, gã đi tới trước mặt Tần Dương, cúi thấp đầu, hai chân đột ngột mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống dưới chân Tần Dương, hai tay đặt trước ngực, trán chạm đất.

- Tần tiên sinh, tôi thua rồi! Tôi không nên vu oan cho cậu và sư phụ của cậu, y thuật của cậu rất lợi hại, tôi không thể bằng được, tôi nhận lỗi với cậu, xin cậu tha thứ cho tôi!

Toàn bộ hiện trường yên tĩnh như đất mộ.

Cho dù là đám người Hoa cũng đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Park Yong Joong quỳ dưới mặt đất, bọn họ không rõ vì sao chỉ khi nãy Park Yong Joong còn hùng hồn tỏ vẻ không quỳ trước người Hoa, sao bỗng nhiên lại quỳ rồi?

Cô gái kia rốt cuộc đã nói gì với gã?

Trên khuôn mặt mấy trăm người Hàn Quốc ở đây đều cảm thấy cháy tới sạch sẽ, anh chọc chơi chúng tôi à?

Chúng tôi cũng biết là anh chơi xấu, nhưng thấy mọi người đều cùng một quốc gia, chúng tôi mới ủng hộ anh, chơi xấu với anh, vậy thì anh chơi xấu tới cùng là được rồi, cho dù cũng biết anh diễn trò công khai thì anh cứ tiếp tục diễn cho tốt hơn, bây giờ thì oai rồi, toàn bộ chúng tôi giúp anh, bản thân anh lại quỳ xuống?

Anh chơi loạn gì đây?

Anh không biết xấu hổ, chúng tôi còn mặt mũi nữa không đây?

Còn nữa, cô gái kia hẳn cũng là người Hàn Quốc đi, cô rốt cuộc đã nói gì với gã, sao gã bỗng nhiên quỳ xuống rồi?

Cô rốt cuộc là người nước nào chứ?

Tần Dương nhìn Park Yong Joong quỳ dưới mặt đất, lạnh lùng nói:

- Cho tới bây giờ cũng chưa từng cam tâm tình nguyện xin lỗi, cho nên tôi sẽ không tha thứ cho anh, cũng không muốn rộng lượng bỏ qua cho anh, nhưng anh đã quỳ xuống, chuyện đánh cuộc này cứ kết thúc như vậy đi, cút!

Park Yong Joong mất hồn mất vía đứng dậy, cũng không nhìn những người khác, cũng không quay đầu mà là xoay người trực tiếp chạy về phía bên trong bệnh viện, chớp mắt đã biến mất ở cuối lối đi.

Tần Dương xoay người, hơi mỉm cười với Lee Yeon Hee và Liu Hyo Min:

- Sự việc đã xong, có thể trở về rồi, đợi lát nữa còn phải tiếp tục trị liệu đấy.

Lee Yeon Hee ừ một tiếng, đi cùng Thược Dược đã quay video xong, đỡ Liu Hyo Min lên chuẩn bị quay về xe.

- Xin đợi một lát!

Tay viện trưởng Ming Gwang bị Tần Dương răn dạy đến mức không còn mặt mũi nói chuyện trước đó đã đi tới, hạ thấp người thi lễ với Tần Dương:

- Tần tiên sinh, sự kiện đánh cuộc đã xong, làm một vị bác sĩ, tôi rất muốn biết tình huống chuyển biến của chân của Liu tiểu thư, cho nên tôi hi vọng có thể để cho chúng tôi làm kiểm tra tổng quát cụ thể cho Liu tiểu thư, đương nhiên, đây là miễn phí.

Tần Dương nhíu mày:

- Sau đó thì sao, hỏi thăm phương pháp trị liệu của tôi, hi vọng tôi nói ra phương pháp trị liệu?

Sắc mặt của Ming Gwang thể hiện mấy phần ngượng ngùng, gã phát hiện thật sự rất khó nói chuyện được với thanh niên này, vì đối phương đã biết được hết gã muốn nói điều gì.

Ming Gwang nói lời thành khẩn:

- Tôi biết Tần tiên sinh vì chuyện đánh cuộc huyên náo mà rất không thoải mái, có lẽ hành vi trốn tránh của chúng tôi cũng khiến cậu cực kỳ khó chịu, nhưng chúng tôi chung quy vẫn là bác sĩ, cứu sống là thiên chức của chúng tôi, Tần tiên sinh có phương pháp trị liệu cho chứng bệnh của Liu tiểu thư, nếu nguyện ý truyền thụ thì toàn thế giới có lẽ sẽ có vô số bệnh nhân có cùng chứng bệnh nhận được lợi từ đó...

Tần Dương nhếch khóe miệng:

- Truyền thụ?
Bình Luận (0)
Comment