Chương 1251: Cút sang một bên!
Park Yong Joong đứng ở đó, cả người ngây ra như phỗng, thần sắc biến ảo, trông qua vô cùng buồn cười.
Một bác sĩ trung niên đứng bên cạnh khẽ ho một tiếng, tiến lên một bước mỉm cười nói:
- Lần đánh cuộc này đương nhiên Tần tiên sinh thắng, điểm này tất cả mọi người ở đây nhìn thấy được, mọi người cũng vô cùng khâm phục y thuật của Tần tiên sinh, Tần tiên sinh và lệnh sư đều là cao nhân, đại nhân đại lượng, nghĩ tới cũng sẽ không hùng hổ hăm dọa bảo người khác quỳ xuống nhận lỗi, chi bằng để bác sĩ Park cúi đầu nhận thua, thế nào?
Tần Dương liếc mắt nhìn tay bác sĩ trung niên kia, cười ha ha.
Mọi người thấy Tần Dương bật cười đều theo bản năng thở phào một hơi, cho rằng Tần Dương sau khi bị thổi phồng mấy câu đã chuẩn bị chấp nhận lời đề nghị này của tay bác sĩ trung niên kia, chỉ có Thược Dược và Lee Yeon Hee chuyên tâm ghi hình bên cạnh đồng thời dùng ánh mắt thương cảm liếc nhìn tay bác sĩ trung niên kia.
Tần Dương giống người đại nhân đại lượng sao?
Hắn đúng là đối với bạn bè thì như vậy, nhưng đối với kẻ địch, đối với đối thủ cho tới nay đều không phải như vậy!
Đừng nói là Thược Dược, cho dù là Lee Yeon Hee cũng có thể xác nhận điểm này!
Trước mắt bao nhiêu người muốn dùng lời hữu ích trói buộc đạo đức của người khác, ép buộc Tần Dương đi vào khuôn khổ?
Ngây thơ!
Mấy người cho rằng bản thân giúp đỡ người khác vì lợi ích chung sao?
Đây là tự rước họa vào thân thì có!
Quả nhiên, Tần Dương mới bật cười, vẻ tươi cười trong nháy mắt đã lạnh đi mấy phần:
- Đánh cuộc giữa tôi và Park Yong Joong liên quan ông cái rắm, ông ở đây giả bộ người tốt cái gì, bùn nhão cái gì, ông cho rằng ông khen tôi mấy câu tôi liền không có ý tứ bảo gã quỳ xuống nữa. Tôi nói cho các người biết, tôi vất vả nửa tháng chính vì khiến gã phải quỳ xuống trước mặt tôi!
Nụ cười vừa hiển hiện trên khuôn mặt mọi người chớp mắt đã cứng lại, sắc mặt biến đổi tới mức vô cùng ngượng ngùng, xấu hổ.
Tần Dương đây không hề cho chút mặt mũi nào, trực tiếp vả mặt bọn họ đây sao?
Còn chưa đợi bọn họ có phản ứng, Tần Dương đã lạnh lùng mở miệng nói:
- Ông có nói đúng một câu, sư phụ của tôi là cao nhân, cao đến mấy tầng lầu, nhưng tôi không phải cao nhân, tôi chính là một nhân vật nhỏ bé lòng dạ hẹp hòi, tôi chỉ hiểu một đạo lý, ai tốt với tôi, tôi liền tốt với người đó, ai muốn vả mặt tôi, tôi sẽ muốn đánh sưng mặt của kẻ đó, đánh tới mức phải khiến kẻ đó hối hận cả đời!
- Park Yong Joong mắng tôi là kẻ lừa đảo, tôi có thể cười bỏ qua, nhưng gã sỉ nhục y thuật của tôi, sỉ nhục sư phụ của tôi, những điều này khiến tôi không thể chấp nhận. Tôi vốn được Lee tiểu thư mời tới chữa bệnh cho Liu tiểu thư, vốn dĩ mọi người đều có thể hợp tác, cùng giải quyết chữa căn bệnh này, nhưng cũng vì tôi còn trẻ tuổi, cũng vì tôi khiêu chiến quyền uy của gã, là gã có thể tùy ý trách cứ tôi lừa đảo, y thuật của tôi là mánh khóe lừa bịp người, sư phụ của tôi cũng là kẻ lừa đảo... Ông còn bảo tôi cười bỏ qua cho gã?
- Khi cảm thấy tôi sẽ thua, không có ai đứng ra vì tôi, hiện giờ tôi thắng rồi thì ông đứng ra, ông chỉ là cỏ rác, cút sang một bên!
Khuôn mặt của gã đàn ông trung niên kia lập tức biến thành màu gan heo, ánh mắt vừa thể hiện sự tức giận, vừa thể hiện sự xấu hổ, nắm tay nắm thật chặt, cắn chặt hàm răng, nhưng cuối cùng không dám nói thêm câu nào nữa, thối lui sang bên cạnh.
Đã đủ mất mặt rồi, còn cãi cứng với hắn nữa thì hoàn toàn không biết còn phải chịu khuất nhục gì đây?
Nói tới nói lui chung quy là Park Yong Joong thua muốn chơi xấu, như vậy sao có thể nói là không chiếm lý chứ?
Lý không thẳng, khí không tráng mà.
Ông cụ khi nãy hỏi Tần Dương thở dài một hơi:
- Tất cả mọi người đều là bác sĩ, mặc dù có tranh chấp thì cũng là điều bình thường, cần gì phải không buông tha cho người khác như vậy, người Trung Quốc các cậu không phải có câu làm người lưu một đường, sau này còn dễ gặp lại...
Tần Dương cười lạnh:
- Vị lão tiên sinh này, thấy ông áo mũ chỉnh tề dường như có chút kiểu cách, nghĩ tới cũng là người có chút thanh danh, cảm thấy bản thân có chút thân phận làm được vai trò thuyết khách nhỉ. Ông có thân phận gì, nói nghe trước một chút xem?
Sắc mặt của ông cụ có chút phức tạp nói:
- Tôi là viện trưởng bệnh viện Seoul - Ming Gwang.
Tần Dương cười lạnh:
- Hóa ra là viện trưởng bệnh viện Seoul à, khó trách điệu bộ nói chuyện lớn như vậy. Ông chớ nói có hay không, ông chỉ cần sờ lên lương tâm của đám các ông tự hỏi bản thân, nếu như khi nãy vụ đánh cuộc tôi thua, ông có thể đứng ra lôi kéo Park Yong Joong, khuyên bảo gã làm người phải có khoan dung, nói cái gì làm người lưu lại một đường, sau này dễ dàng gặp lại không?
Sắc mặt của Ming Gwang lập tức đỏ bừng, gã mở miệng muốn nói gì đó, Tần Dương đã giành mở miệng trước:
- Đừng nói dối đấy, nói dối đoạn tử tuyệt tôn!
Ánh mắt của Ming Gwang thể hiện sự kinh ngạc, giống như thật sự không ngờ Tần Dương nói ra lời ác độc như vậy. Gã cắn răng, vốn có lời muốn nói, cuối cùng vẫn không có ý định nói ra khỏi miệng, chỉ thở dài một hơi, buồn bã lui về.
Đúng vậy, chắc hẳn trừ một số người Hoa đặc biệt tới đây hò hét ủng hộ Tần Dương ra, tất cả người Hàn Quốc nơi này chỉ sợ cũng không có ai hi vọng Tần Dương thắng, bọn họ ước gì thấy tràng cảnh Tần Dương quỳ xuống mặt đất nhận thua, như vậy bọn họ sẽ càng có thêm câu chuyện để nói, thuận tiện có thể thỏa mãn một chút cái cảm giác... hư vinh trong lòng bọn họ.
Xem đi, đây chính là thần y Trung Quốc đấy, còn không phải vẫn quỳ gối trước mặt người Hàn Quốc chúng ta hay sao?
Tần Dương dùng ánh mắt rõ ràng đang chế nhạo đảo qua đám đông trước mặt, đám người này đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng hai mắt Tần Dương.
Tần Dương khi nãy không chỉ mắng gã bác sĩ trung niên và tay viện trưởng kia, mà đồng thời cũng là nói cho bọn họ nghe.
Các người hiện tại muốn giả bộ làm người tốt, khi nãy sao không đứng ra đi?
Đám người kia ít nhiều đều là bác sĩ, chuyên gia hoặc giáo sư có uy tín, có danh dự, chung quy không phải lưu manh bên đường không cần mặt mũi, bị lời nói của Tần Dương thọc tới nội tâm như dao găm như vậy, cả đám người vẫn có chút chột dạ, xấu hổ, thậm chí có người bắt đầu oán giận với Park Yong Joong rồi.
Các người lập ra vụ đánh cược thì đánh được đi, người ta cũng không tuyên truyền, anh thì chạy khắp nơi tuyên truyền cái rắm ấy.
Lần này thì hay rồi, tự đào cái hố lớn như vậy, không chỉ chôn chính mình, mà còn kéo bọn này xuống hố chôn cùng anh!
Tâm trạng của mấy trăm người Hàn Quốc ở đây mặc dù đều rất phẫn uất, nhưng cũng không có ai dám nói chuyện, đều cúi đầu xuống, thậm chí không dám nhìn thẳng Tần Dương, e sợ bị ánh mắt của Tần Dương nhìn trực diện.
Dọa người quá rồi!
Một đám ngày thường giả bộ chuyên gia, viện trưởng, giáo sư, hiện giờ lại bị một thanh niên mới hai mươi tuổi vả mặt, bọn này mù quáng phất cờ reo hò cho các người, vốn cho là các người tất thắng, kết quả toàn bộ các người đều là một đám cặn bã chỉ chiến đấu được một nửa lực!
Tần Dương thu lại ánh mắt, nhìn tới Park Yong Joong đang mang vẻ mặt trước đỏ sau trắng bệch, nói lời trào phúng:
- Anh còn đợi cái gì nữa, quỳ xuống đi, còn chờ ai nhảy ra cầu tình giúp anh sao?
Tần Dương tiến lên phía trước một bước, lạnh lùng nói:
- Cho dù có ai cầu tình, anh cảm thấy tôi cần nể mặt của kẻ đó sao?
Park Yong Joong nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt liếc qua hơn ngàn người vây xem, cảm xúc bị áp bức và lăng nhục xông lên đầu, gã nghểnh cổ, hừ lạnh nói:
- Tôi thua, tôi quả thật đã coi thường y thuật của cậu, cậu quả thật rất lợi hại, điểm ấy tôi thừa nhận, nhưng tôi sẽ không quỳ trước mặt cậu, cậu có thể đánh tôi, đánh tôi một trận hả giận có thể, tôi tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát, vì đầu gối của tôi không thể quỳ xuống trước một người Trung Quốc...