Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1240 - Chương 1250: Có Phải Nên Thực Hiện Đánh Cược Rồi Không?

Chương 1250: Có phải nên thực hiện đánh cược rồi không?
 

Park Yong Joong mở to hai mắt, bàng hoàng nhìn Liu Hyo Min cử động bước chân.

- Chuyện này không thể nào!

Park Yong Joong gần như đã điên khùng kêu lớn tiếng, ánh mắt nhìn thẳng tắp chằm chằm hai chân của Liu Hyo Min, giống như đang nhìn thứ ma quỷ đáng sợ nhất thế gian vậy.

Biểu lộ của một đám người bên cạnh Park Yong Joong cũng không khác là bao, giống như đã gặp phải quỷ vậy.

- Điều này sao có thể?

- Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi mà hai chân bị hoại tử của cô ta có thể tự cử động rồi sao?

- Điều này hoàn toàn vô lý!

- Làm sao cậu ta làm được!

Hai mắt Park Yong Joong đã đỏ ngầu, gã ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn tới khuôn mặt của Liu Hyo Min, thấy cô ta đeo khẩu trang, bỗng nhiên hét lớn:

- Cởi khẩu trang ra!

Tần Dương nhíu mày:

- Sao, vẫn không tin sự thực bày ra trước mắt sao?

Park Yong Joong đỏ mắt cười lạnh nói:

- Cô ta đeo khẩu trang, làm sao tôi biết cô ta không phải bệnh nhân mà chúng ta đã đánh cuộc kia, lỡ như cậu tìm một người đến đóng giả cô ta, lừa dối qua kiểm tra thì sao?

Hơn ngàn người vây xem xung quanh lập tức ầm ĩ náo loạn cả lên.

- Không phải chứ?

- Park Yong Joong này thua tới điên rồi sao!

- Hứ, vẫn không nên nói thì hơn, quả thật vẫn có thể có khả năng này mà, tìm một người tới giả thay, nếu Park Yong Joong bị sự thực trước mặt trấn trụ, thật sự có thể lừa gạt qua kiểm tra đấy.

- Khả năng không lớn đi, nếu giả thì đã bị vạch trần rồi, sợ rằng sẽ trở thành vụ xì căng đan lớn đấy.

Trong khi mọi người bàn tán xôn xao, Tần Dương quay đầu nhìn về phía Liu Hyo Min:

- Liu tiểu thư, chúng ta có thể vào trong bệnh viện...

Nếu Park Yong Joong nghi ngờ việc này, đương nhiên là cần phải chứng minh suy đoán của gã sai, nếu không sao có thể khiến gã tâm phục khẩu phục được, chỉ có điều Liu Hyo Min là nhân vật mấu chốt của cả sự kiện này, trước kia khi Park Yong Joong đăng đoạn video đánh cược cùng với báo cáo kiểm tra đều che dấu bằng thủ thuật Mosaic, mọi người cũng không biết thân phận thật của Liu Hyo Min, nếu cô ta bại lộ thân phận thì có lẽ sẽ có chút ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của cô ta.

Cô ta dù sao cũng chỉ là một người bình thường, trước đủ loại ánh mắt khác thường như vậy không phải ai cũng đều có thể chịu được, cho nên Tần Dương vốn dự định giải quyết chuyện này ở đây phá lệ dự định để Liu Hyo Min vào trong bệnh viện rồi mới cởi bỏ khẩu trang.

- Không cần.

Liu Hyo Min mỉm cười vươn tay cởi khẩu trang trên mặt mình xuống:

- Tần tiên sinh vì chữa bệnh cho tôi mà bị người ta vu oan hãm hại, nếu lúc này tôi vẫn chỉ lo lắng cho bản thân thì tôi đã quá ích kỷ rồi!

Sau khi khuôn mặt của Liu Hyo Min lộ ra trước mặt mọi người, Park Yong Joong đã hoàn toàn ngây người.

Park Yong Joong làm bác sĩ chủ trị của Liu Hyo Min mấy ngày đương nhiên rất rõ ràng dáng vẻ của Liu Hyo Min trông như thế nào, cho nên gã chỉ liếc một cái đã xác định cô gái này chính là bệnh nhân tê liệt hai chân. Kết quả này giống như giọt nước tràn ly, Park Yong Joong giống như ba hồn bảy vía thoáng cái đã hoàn toàn biến mất không thấy dấu vết nữa.

Người không rõ sự thật, không cần nhìn Liu Hyo Min, chỉ cần nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của Park Yong Joong cũng đã biết rõ kết quả.

Đám người vốn náo loạn ầm ĩ bỗng im lặng đi, rất nhiều người Hàn Quốc vốn đang đánh trống reo hò cũng đều ngậm miệng lại, thậm chí bên ngoài có một số người đã lặng lẽ rời đi.

- Ha ha, Tần đại thần Y Thuật Vô Song!

- Đại thần bưu hãn, phô trương uy của quốc gia chúng ta!

- Tần Dương, chúng tôi vĩnh viễn ủng hộ anh!

- Tần Dương, em muốn sinh khỉ con cho anh!

Trong đám người yên tĩnh bỗng nhiên tuôn trào tràng cười vang, đây đương nhiên là từ đám người Hoa ủng hộ Tần Dương mà tới đây, trong đó còn có giọng nói thanh tao của nữ sinh vang theo.

Lúc trước mọi người tin tưởng Tần Dương nhất định sẽ thắng, nhưng quả thực vẫn có mấy phần lo lắng, hiện giờ Tần Dương thật sự đã làm được, cả đám người lập tức thở phào một hơi, tiếng cười cũng lớn hơn so với khi nãy mấy phần.

Đặc biệt còn nhìn cả đám người Hàn Quốc xung quanh với ánh mắt bàng hoàng và dáng vẻ mặt xám như tro tàn kia, mấy người Hoa đều cảm thấy thông suốt, tinh thần vô cùng sảng khoái.

Chỉ hai chữ, hoan hỉ!

Tài xế của Lee Yeon Hee đã sớm nhanh chóng mở cốp sau xe ra kéo một chiếc xe lăn ra, hai người Thược Dược và Lee Yeon Hee giúp đỡ Liu Hyo Min ngồi xuống xe lăn, tất cả mọi người đều thấy được rõ ràng Lee Yeon Hee đặt hai chân của mình lên xe lăn.

Tần Dương nhìn chằm chằm vẻ mặt đang trắng bệch của Park Yong Joong, lạnh lùng nói:

- Tôi nghĩ anh đã thấy được rõ ràng rồi, chân của Liu tiểu thư hiện giờ đã không chỉ khôi phục tri giác, hơn nữa đã có thể cử động với biên độ nhỏ, anh thua!

Park Yong Joong mất hồn mất vía nhìn chằm chằm Tần Dương, trái tim bị đả kích tới mức tan tác:

- Cậu rốt cuộc làm sao làm được?

Tần Dương bật cười:

- Anh không ngại hỏi chính Liu tiểu thư một chút mà xem.

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn tới Liu Hyo Min, một ông cụ khuôn mặt hoa râm với vẻ mong đợi hỏi:

- Liu tiểu thư, cô có thể giải thích cho chúng tôi một chút được không?

Liu Hyo Min cắn môi, thanh tao giải thích:

- Mỗi ngày Tần tiên sinh đều sẽ nấu thuốc Đông y cùng với chế nước thuốc ngâm chân cho tôi dùng, tôi uống một chén thuốc Đông y trước, sau đó dùng nước thuốc nóng ngâm hai chân một giờ, trong một giờ này Tần tiên sinh sẽ mát xa hai chân cho tôi, sau khi ngâm xong sẽ châm cứu cho tôi tầm nửa giờ, sau đó còn hai chén thuốc Đông y uống hết đúng giờ, an tâm ngủ là được.

Trong hai mắt của Liu Hyo Min không hề che dấu vẻ vui sướng chút nào:

- Được Tần tiên sinh trị liệu, toàn bộ cảm giác ở chân của tôi đều được khôi phục, khi tới ngày thứ mười, tôi cũng đã có thể vặn vẹo ngón chân của mình, tới hôm nay tôi đã có thể nhấc cả chân của tôi lên, mặc dù còn chưa có khí lực, nhưng Tần tiên sinh nói chỉ cần kiên trì trị liệu, tôi có hi vọng khôi phục lại bình thường.

- Khôi phục lại bình thường!

Trên khuôn mặt ông cụ lộ vẻ vô cùng bàng hoàng, bỗng nhiên xoay người cúi người trước Tần Dương:

- Tần tiên sinh y thuật hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của chúng tôi, không biết có thể cho biết cậu rốt cuộc làm được như thế nào không, lý thuyết y học như thế nào?

Tần Dương nhe răng cười với ông cụ kia, giọng điệu cũng rất bình thản:

- Chuyện của tôi còn chưa xử lý xong, hiện giờ tôi bề bộn nhiều việc!

Trong đám người truyền ra tiếng cười vang.

Bề bộn nhiều việc?

Chưa xử lý xong?

Đúng vậy, đương nhiên còn chưa xử lý xong đâu, Park Yong Joong thua còn chưa quỳ xuống nhận lỗi đâu đấy?

Sắc mặt của ông cụ kia lập tức lộ vẻ ngượng ngùng, gã quả thật có suy nghĩ xin chỉ bảo, nhưng chưa từng có suy nghĩ hấp dẫn lực chú ý của Tần Dương, ai biết Tần Dương căn bản không tiếp chiêu, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm Park Yong Joong.

Tần Dương mỉm cười nhìn Park Yong Joong, nụ cười trên khuôn mặt lại có chút lạnh lẽo:

- Park Yong Joong, anh thua rồi, có phải nên thực hiện đánh cuộc, hơn ngàn người đang chờ xem đây này.

Sắc mặt của Park Yong Joong chuyển từ trắng nhợt sang đỏ lựng, vô cùng khó coi, gã không ngờ Tần Dương thật sự thắng, hơn nữa còn thắng mà không hề lo lắng gì như vậy!

Gã dùng phương pháp của bản thân trị liệu cho Liu Hyo Min tối đa nắm chắc mười tới hai mươi phần trăm có thể tránh cho cô ta không bị cắt chân, nhưng căn bản không thể khôi phục tri giác chân cho cô ta, vậy mà Tần Dương chỉ dùng thời gian mười lăm ngày ngắn ngủi, không qua phẫu thuật, chỉ sử dụng thuốc Đông y, mát xa chân, châm cứu thì đã giải quyết được vấn đề nan giải mà chuyên gia hàng đầu cũng không giải quyết được.

Gã thua quá thảm!

Vậy mà kẻ tạo thành tràng cảnh ngàn người vây xem ngày hôm nay lại chính là bản thân gã...
Bình Luận (0)
Comment