Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1239 - Chương 1249: Một Bước Nhỏ!

Chương 1249: Một bước nhỏ!
 

Lee Yeon Hee ở bên cạnh nghe câu nói này của Tần Dương thì không nhịn được liền lườm một cái.

Đây chính là tự đặt mình trên đống lửa mà!

Park Yong Joong à Park Yong Joong! Có muốn trách cũng chỉ có thể trách hắn tự tìm đường chết mà thôi, nên không thể trách tôi được.

Tần Dương mắt nhìn qua một lượt rồi nhìn thấy cái biểu hiện che giấu đó của Lee Yeon Hee, thì sắc mặt trên mặt của hắn không hề thay đổi mà trong lòng lại vui vẻ.

Lườm?

Trong lòng không thoải mái?

Không sao! Tùy cô, chỉ cần cô hộ tôi làm tốt việc này là được rồi!

Dù sao thì đây vẫn là Hàn Quốc nên trước mặt bao người như vậy, thì bản thân mình cũng không thể nào mà dùng vũ lực để làm cho Park Yong Joong chịu khuất phục được.

Phần thắng thuộc về mình là cái chắc rồi! Nhưng mình phải thắng một cách vui vẻ sảng khoái, phải làm cho Park Yong Joong thua một cách nhục nhã mới được, đây cũng không phải là một trận thắng đơn giản.

- Đại thần! Cố lên!

- Nhất địng phải thắng nhé! Tần đại thần!

Trong đám đông đột nhiên tuôn ra một nhóm khẩu hiệu Trung Quốc. Mặc dù là không đông lắm thì ở trong sự ồn ào náo nhiệt của nhiều người như thế có vẻ lại yếu ớt. Nhưng trong tai của Tần Dương lại rõ ràng như vậy, quen thuộc và thoải mái đến thế.

Tần Dương quay người lại và ánh mắt hắn nhìn về hướng nhóm người phát ra tiếng hò reo đó. Theo mắt của Tần Dương nhìn lướt qua thì nhóm người đó liền phấn khích vẫy hai tay lên, dường như họ sợ Tần Dương không nhìn thấy họ.

Tần Dương cũng đoán được là hôm nay sẽ có người Trung Quốc đến xem mà, và không ngoài ý muốn. Hắn mỉm cười rồi vẫy tay đáp lại nhóm người kia, rồi liền nhận được một hồi tiếng reo hò nữa.

- Đại thần! Chúng tôi đến ủng hộ anh đây.

- Anh nhất định sẽ thắng!

- Chúng tôi đều đang quay video rồi! Đợi xem anh thắng cuộc đó! Hàng triệu người trong cả nước đang đợi để xem đó.

- Đúng đấy! Chúng tôi đều không đợi được rồi!

Tần Dương bị những lời nói lộn xộn của nhóm người này chọc cho cười rồi, và trước mặt nhiều người như vậy cũng không biết nói gì thì tốt. Chỉ có thể vẫy tay đáp lại thôi, rồi hắn liền quay đầu đi.

Ánh mắt của Lee Yeon Hee liếc qua nhóm người kia, rồi cô ta phát hiện từ sau hồi hô hào của nhóm người kia thì xung quanh có rất nhiều người đều ra sức áp sát vào nhóm người đó.

Đều là những gương mặt đầy sự hưng phấn, giống như là phát hiện ra một nhóm người cùng cảnh ngộ vậy.

Chắc hẳn những người đó đều là người Trung Quốc.

Nghĩ đến ở đây là thủ đô của Hàn Quốc, mà lại có thể có một lượng lớn người đến để cổ vũ Tần Dương như vậy.

Mặc dù là hắn không biết là mọi người hò reo cái gì nhưng chắc cũng là những lời cổ vũ thôi. Vả lại từ vẻ mặt hưng phấn của họ và trên tay đang cầm camera quay video. Hình như họ không hề lo lắng Tần Dương sẽ thua, mà chỉ là đang yên tâm đợi chờ khoảnh khắc mà Park Yong Joong quỳ xuống thôi.

Họ chắc chắn là không biết về tiến trình điều trị và Tần Dương cũng chắc chắn là không hề tiết lộ với họ. Nhưng họ lại tin tưởng Tần Dương một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi như thế.

Sức hấp dẫn tính cách của Tần Dương cao hơn bản thân hắn nghĩ rồi.

Park Yong Joong rất nhanh đã xuất hiện ở cổng bệnh viện rồi, và có một đám người đi theo sau lưng gã. Những người này có người thì mặc áo khoác dài trắng, và nhìn qua thì chắc là bác sĩ của bệnh viện Seoul. Có người thì mặc thường phục, nhìn sơ qua thì có khoảng mười mấy người.

Tần Dương nhìn lướt qua đám người này thì khóe miệng hơi nhếch lên một chút.

Những người này chắc đều là người đến để cổ vũ Park Yong Joong, có lẽ là bạn của gã và cũng có thể là chuyên gia của giới điều trị.

Ánh mắt của Tần Dương cuối cùng dừng lại ở Park Yong Joong trong nhóm người đó. Từ gương mặt có chút căng thẳng kia của gã ta, thì Tần Dương phát hiện ra gã có chút sợ hãi và bối rối như vậy.

Park Yong Joong đi đến trước mặt Tần Dương cách hai mét rồi dừng lại, rồi ánh mắt gã dừng lại ở chiếc xe màu đen sau lưng của Tần Dương kia, rồi trầm giọng nói:

- Tần Dương! Vỗn dĩ định đợi cậu ở phòng kiểm tra thì cậu lại một mực muốn tôi đi xuống đây, chẳng nhẽ Liu tiểu thư hiện tại bản thân cô ấy có thể di chuyển được rồi hay sao?

Tần Dương mỉm cười:

- Park tiên sinh! Cậu đã chuẩn bị tốt tinh thần nhận thua trong vụ đánh cược để quỳ xuống ăn năn hỗi lỗi chưa?

Sắc mặt của Park Yong Joong thay đổi, rồi trầm giọng nói:

- Tôi đã đến rồi! Thì cậu để Liu tiểu thư xuất hiện đi.

Tần Dương không chịu đưa Liu Hyo Min đến bệnh viện, mà chọn gặp mặt dưới sự vây xem của hàng nghìn người và gã ta, thì Park Yong Joong cũng đã nếm được mùi của sự thất bại rồi.

Nếu như Tần Dương không nắm chắc như vậy thì hắn nên đưa bệnh nhân im lặng mà đi bệnh viện, sau đó bản thân tự giải quyết chuyện này. Nhưng hắn đã lựa chọn ở đây thì hắn chắc chắn là có lòng tự tin sẽ thắng rồi, vừa hoặc là... Hắn muốn đánh lừa bản thân hắn?

Tần Dương mỉm cười:

- Mặc dù là mọi người đều đã xem qua đoạn video đó rồi, nhưng tôi xác nhận lại lần cuối cùng. Nếu như tôi làm cho chân của Liu tiểu thư hồi phục lại cảm giác, và đồng thời bản thân cô ấy tự có thể cử động được thì phải chăng là cậu thua rồi?

Park Yong Joong trầm giọng đáp:

- Ừ!

Tần Dương tiếp tục hỏi:

- Nếu như cậu thua rồi! Thì trước kia cậu nói xấu tôi là kẻ lừa đảo, nói xấu thầy của tôi là kẻ lừa đảo và nói xấu Đông y với châm cứu là trò lừa bịp phải chăng là sai rồi? Cậu có phải là nên làm theo quy định của vụ đánh cược là quỳ trước mặt tôi rồi xin lỗi tôi hay không?

Trong ánh mắt của Park Yong Joong có chút dao động, và dưới sự quan sát của hàng nghìn người. Nếu như hắn đồng ý rồi thì chắc chắn không thể nuốt lời được.

Lẽ nào hắn thật sự đã chữa khỏi chân cho bệnh nhân rồi sao?

Park Yong Joong trong lòng có chút lo lắng, hoặc là Tần Dương muốn ở trước mặt của mọi người để lợi dụng sự nhát gan của mình để ép mình thu lại vụ cá cược trước kia của mình, chủ động yếu thế rồi sau đó hắn lại thoát thân an toàn.

Không!

Hắn không thể chữa khỏi được!

Hắn chính là đang tự lừa dối bản thân, hắn đang lợi dụng những người này để tạo áp lực cho mình để cho mình chùn chân trước.

Nội tâm của Park Yong Joong đang tự tiếp thêm dũng khí cho bản thân gã, sau đó gã ngẩng đầu lên cười nhạt:

- Đúng vậy! Chỉ cần cậu làm được việc đó thì tôi sẽ làm như thế, nhưng nếu như cậu không làm được thì coi như là cậu thua rồi. Đến lúc đó cậu phải quỳ xuống ở trước mặt tôi rồi thừa nhận cậu là kẻ lừa đảo, và tất cả cái gì châm cứu mà cậu nói đều là trò lừa đảo, còn thua tôi một triệu Nhân dân tệ.

Tần Dương gật đầu một cách bình tĩnh:

- Đúng vậy! Cậu nói không hề sai, nếu như tôi thua thì tôi sẽ làm như vậy... Thược Dược!

Thược Dược luôn đứng ở vị trí cửa xe, khi nghe thấy tiếng gọi của Tần Dương thì cô ấy liền mở thùng xe ra, và hiện ra Liu Hyo Min đeo khẩu trang đang ngồi ở trên đó.

Ngay lập tức mọi người ánh mắt tròn xoe ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cơ thể của Liu Hyo Min, sau đó lại chuyển ánh mắt ngạc nhiên đó đến đôi chân của cô ấy.

Trước mắt của bao nhiêu người như thế thì Thược Dược lấy tay dìu cánh tay của cô ấy và đỡ chắc thân người của cô ấy, rồi để toàn bộ sức lực của cô ấy dựa vào bản thân mình.

Lee Yeon Hee cũng đi đến rồi đỡ chắc một bên cánh tay khác của cô ấy, để cho cơ thể của cô ấy không cần dùng nhiều lực.

Chân trái của Liu Hyo Min đã tự mình di chuyển nhẹ nhàng, và di chuyển hướng ra ngoài một bước nhỏ.

Một bước này rất nhỏ và chỉ khoảng mười xăng-ti-mét thôi.

Một bước này cũng rất yếu ớt, nhìn qua thì giống như trẻ con mới sinh đang tập đi vậy và không hề có một chút sức lực nào.

Nhưng một bước này lại là bản thân của Liu Hyo Min tự di chuyển đi.

Không phải là dựa vào sức lực của Thược Dược hoặc là của Lee Yeon Hee cả, mà là lực trên chân của bản thân cô ấy là tự mình di chuyển được.

Trước sự kinh ngạc trong ánh mắt của mọi người thì hình như là Liu Hyo Min đã đứng vững vàng bước đầu tiên. Lại lần nữa nhờ vào lực được truyền đến từ Thược Dược và Lee Yeon Hee lên cánh tay của mình, thì lần thứ hai chân phải của bản thân cô ấy được nâng lên, rồi hướng ra cửa xe di chuyển một bước rất nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment