Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1238 - Chương 1248: Cửa Này Gã Không Tránh Thoát Được

Chương 1248: Cửa này gã không tránh thoát được
 

Tần Dương ngồi trong xe, nhìn về phía đám người đông đúc trước cửa bệnh viện đằng xa, trên khuôn mặt nở nụ cười lạnh lùng.

Những người này tuyệt đại đa số đều muốn tới nhìn trò hề của hắn à?

Chỉ sợ khiến mấy người phải thất vọng rồi.

Ánh mắt Lee Yeon Hee thoáng có phần phức tạp, cô ta nghiêng mặt hơi liếc nhìn, vừa hay thấy nụ cười lạnh lùng kia trên khuôn mặt của Tần Dương, không kiềm chế được sự căng thẳng trong lòng.

Lee Yeon Hee và Tần Dương đã tiếp xúc nửa tháng, cũng có chút hiểu về Tần Dương. Người thanh niên này thật ra cũng không khó tiếp xúc, thậm chí có thể nói là tương đối hiền lành, nhưng điều kiện tiên quyết là anh không nên đụng tới nguyên tắc và điểm mấu chốt trong lòng hắn.

Nếu anh làm như vậy, vậy thì chúc mừng anh, anh sẽ thấy được mặt lạnh lùng của người đàn ông này.

Park Yong Joong không thể nghi ngờ đã chạm tới điểm mấu chốt trong lòng hắn. Vũ nhục Tần Dương có lẽ không nghiêm trọng như vậy, nhưng gã vũ nhục sư phụ của Tần Dương, đối với Tần Dương thì gã đã trực tiếp bị phán quyết tử hình rồi!

Hôm nay, người đàn ông lạnh lùng kia đã nói rõ muốn tới nhục nhã Park Yong Joong cùng với tất cả những kẻ ủng hộ gã, hắn muốn ở trước mặt mọi người mạnh mẽ nhạc mạ Park Yong Joong, khiến gã phải trả giá thật nhiều vì chính lời nói của bản thân!

Một người đàn ông có chủ kiến trong lòng như vậy là không thể thay đổi ý kiến của bản thân vì bất cứ ai.

Cô ta tốt nhất vẫn không nên tự chuốc nhục thì hơn.

Nếu lúc trước đã đáp ứng làm nhân chứng kia, như vậy cô ta hôm nay chỉ làm một người công chứng là được.

Huống chi với thân phận và thực lực của Tần Dương, hắn muốn đối phó với Park Yong Joong cũng giống như chơi đùa vậy, Park Yong Joong ngoan ngoãn nhận thua, chịu nhục mới là con đường tốt nhất, nếu quả thật chọc giận Tần Dương, sợ rằng hậu quả không phải thứ mà Park Yong Joong có thể gánh chịu được!

Park Yong Joong chắc chắn sẽ không nguyện ý quỳ xuống, không thể nói trước tới lúc đó cô ta có phải đích thân làm người ác hay không đây.

Mặc dù có chút không muốn, nhưng ai bảo cô ta đã đáp ứng rồi chứ?

Nếu hôm nay cô ta không biểu hiện tốt một chút, không thể nói trước người kia có tức giận hay không, lỡ đến lúc đó bất chấp buông tay, như vậy chân của Hyo Min không dễ gì mới chuyển biến tốt sợ rằng lại chuyển biến xấu đi rồi.

Xe bị đám người chen chúc trước cửa chặn lại, những người này thông qua cửa kính xe thấy được Lee Yeon Hee, đương nhiên nhận ra cô ta chính là nhân chứng của vụ đánh cuộc kia, vậy thì đương nhiên một người khác của vụ đánh cuộc Tần Dương và bệnh nhân được chữa trị cũng ở trong xe rồi.

- Tiểu thư, cửa bệnh viện bị chặn rồi, không vào được!

Lee Yeon Hee nhíu mày, còn chưa nói gì, giọng nói của Tần Dương đã vang lên từ hàng ghế sau:

- Nói cho bọn họ biết muốn xem kết quả của lần đánh cuộc này thì nhường đường, nếu không chả ai được xem hết!

Tài xế xấu hổ nhìn Lee Yeon Hee ngồi bên cạnh, vẻ mặt của Lee Yeon Hee bất lực, hơi gật đầu:

- Làm theo lời Tần tiên sinh nói!

Tài xế kia được cho phép mở nửa cửa sổ xuống.

Tài xế còn chưa mở miệng, cả đám phóng viên đã xông tới đầu tiên, mồm năm miệng mười đặt vấn đề với người mở cửa sổ.

- Tần Dương đã trị khỏi cho bệnh nhân kia rồi sao?

- Các người sẽ thắng vụ đánh cược này sao?

- Hôm nay Tần Dương có tới không?

Tài xế không phản ứng lại câu hỏi của mấy ký giả này, hít một hơi, la lớn với phía bên ngoài:

- Tần tiên sinh và bệnh nhân chữa trị của ngài ấy đều ở trong xe, muốn xem kết quả của sự kiện đánh cuộc này thì mọi người phải cho chúng tôi vào trong bệnh viện mới được, xin hãy tránh được cho chúng tôi!

Người phía ngoài nghe thấy tài xế hô to đều tránh sang hai bên, tài xế vội vàng lái xe đi theo con đường đám người nhường ra lái vè hướng cửa bệnh viện.

Xe đỗ lại trước bậc thang cửa bệnh viện, toàn bộ đám người phía sau đều trào vào bệnh viện, đứng đầy khoảng đất trống khổng lồ, bảo vệ nơi đây vội vàng kéo dải phân cách đề phòng đám người này xảy ra rối loạn.

Cửa xe mở ra, Tần Dương và Lee Yeon Hee cùng với Thược Dược đi từ trên xe xuống, ngay khi mọi người cấp bách muốn nhìn thấy bệnh nhân trong vụ cá cược thì Tần Dương đã tiện tay đóng cửa lại.

Tần Dương đứng trên lối ra vào rộng rãi của bệnh viện Seoul, ngước mắt liếc nhìn bệnh viện trước mặt, khoanh hai tay, bỗng nhiên cất giọng nói:

- Bác sĩ Park, tôi đã tới đây dựa theo ước định, còn anh thì sao, sợ tới mức trốn rồi hả?

Một câu này của Tần Dương rót thêm nội khí, giọng nói trong mà to rõ ràng, áp chế những âm thanh nghị luận, truyền đi rất xa.

Không chỉ đám người đông nghịt trong khoảng sân rộng của bệnh viện, mà đến cả người trong mỗi căn phòng bệnh của cả bệnh viện đều thò đầu ra nhìn vẻ mặt Tần Dương đang nhàn nhã, tự tin, bình tĩnh đứng trước xe thương vụ.

- Oa, khiêu khích trước mặt mọi người nha!

- Anh ta có dũng khí như vậy trực tiếp mở lời với Park Yong Joong, có phải nói rõ anh ta đã hoàn thành việc trị liệu, thắng đánh cuộc rồi không?

- Dáng vẻ này của anh ta hoàn toàn không giống như đã thất bại.

- Không thể nào, chẳng lẽ anh ta thật sự có thể trị được chân cho bệnh nhân kia, đôi chân đó đã phế rồi đấy.

- Tôi vốn cho là anh ta chắc chắn không thắng được, nhưng sao tôi bỗng có cảm giác bác sĩ Park phải thua nhỉ.

- Thanh niên này rốt cuộc có lai lịch thế nào vậy, sư phụ rốt cuộc là ai, hơn ngàn người vây xem mà vẫn bình tĩnh nhàn nhã, chỉ riêng phần định lực này cũng không phải người thường có thể so sánh được...

Tần Dương thong dong khoanh hai tay, đứng nguyên tại chỗ, không vội vã, bởi vì hắn biết Park Yong Joong đã tới bệnh viện, đang ở trong bệnh viện chờ hắn.

Mấy bác sĩ nhanh chóng xuất hiện ở cửa ra vào, bên cạnh bọn họ còn có một hàng y tá đẩy một cái cáng, nhanh chóng chạy tới trước mặt đám người Tần Dương.

Tần Dương nghiêng người liếc mắt nhìn:

- Các người muốn làm gì?

Một bác sĩ trầm giọng nói:

- Bệnh nhân không tới sao, lúc trước cô ấy làm kiểm tra ở bệnh viện của chúng tôi, hôm nay chúng tôi lại dẫn cô ấy đi kiểm tra một lần, so sánh kết quả hai lần kiểm tra đương nhiên có thể xác định bệnh tình của cô ấy chuyển biến tốt đẹp hay là chuyển biến xấu, đánh cuộc giữa anh và bác sĩ Park đương nhiên có thể phân thắng bại rồi.

Tần Dương khẽ mỉm cười:

- Kiểm tra? Không cần thiết, có nhiều thứ không cần tới thiết bị chữa bệnh cũng có thể phân biệt ra thắng bại, các người trực tiếp gọi Park Yong Joong ra là được, chúng ta ở chỗ này, trước mặt mọi người kết thúc vụ đánh cuộc này!

Trong lòng bác sĩ kia chùng xuống, không cần kiểm tra cũng có thể nhìn ra thắng bại sao?

- Tần tiên sinh, ý của anh là chân của bệnh nhân đã khôi phục tri giác, bây giờ có thể cử động rồi?

Tần Dương thản nhiên nói:

- Có thể cử động hay không, có phải đã khôi phục tri giác rồi hay không bảo Park Yong Joong ra đây sẽ biết. Sao, anh ta nửa tháng nay không phải vô cùng tự tin sao, chạy đôn chạy đáo vu khống hãm hại tôi và sư phụ của tôi, hôm nay đã đáp ứng theo ước hẹn mà tới, sao anh ta không dám ra đây, sợ sao?

Vị bác sĩ kia còn muốn nói gì đó, Tần Dương đã khoát tay nói:

- Đây là đánh cuộc giữa tôi và anh ta, gọi anh ta ra đây, không cần các người nhúng tay!

Tay bác sĩ kia có vẻ tức giận, nhưng cũng có phần nghi ngờ, vì từ ánh mắt tự tin và lời nói của Tần Dương này gã chỉ nhìn ra được một kết quả.

Hắn đã khôi phục lại tri giác và năng lực cử động cho đôi chân bị phế của bệnh nhân kia, vì tri giác kia còn khó nói lắm. Tuy rằng cảm giác thế nào chỉ có bản thân bệnh nhân biết được, nhưng chỉ cần khôi phục khả năng cử động, thì đó mới là thắng lợi không thể nghi ngờ!

- Được, tôi đi mời bác sĩ Park xuống!

Tần Dương thản nhiên trả lời:

- Được, anh nói với gã, cửa nào gã không tránh thoát đâu, chúng ta có người làm chứng, vị làm chứng này là ai chính bản thân gã hiểu rất rõ ràng...
Bình Luận (0)
Comment