Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1237 - Chương 1247: Ngộ Nhỡ Tên Đó Thật Sự Thắng Thì Sao?

Chương 1247: Ngộ nhỡ tên đó thật sự thắng thì sao?
 

- Bác sĩ Park, anh nói người tên Tần Dương này tới từ Trung Quốc là vì nổi danh, là lấy lòng mọi người, nhưng theo như chúng tôi tìm hiểu, trước tiên người thả ra tin tức về lần đánh cuộc này lại chính là bác sĩ Park anh, đối phương ban đầu dường như cũng không dự định truyền đi vụ đánh cuộc giữa hai bên...

Park Yong Joong thẳng thắn trả lời:

- Tôi chính là muốn bóc trần sự thật cậu ta lừa đảo trước mặt mọi người, để mọi người biết được khuôn mặt thật của cậu ta, cũng vì tránh cho càng có nhiều người bị lừa hơn nữa, chỉ có khi chuyện này náo đủ lớn, mọi người mới có thể có đủ cảnh giác với người này, cậu ta không phải muốn nổi danh sao, tôi liền giúp cậu ta, chẳng qua là bị mang tiếng xấu thôi!

- Park tiên sinh, lỡ như Tần Dương thật sự chữa trị được cho người bệnh nhân trong vụ đánh cược giữa hai người, vậy thì anh sẽ dựa theo vụ đánh cược quỳ xuống nhận thua với đối phương sao?

Sắc mặt của Park Yong Joong khẽ biến, bất chợt không hề do dự trả lời:

- Tôi sẽ không thua, nếu không thì tôi cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này rồi.

- Park tiên sinh, tôi hỏi chính là lỡ như, nếu như anh thật sự thua, anh sẽ thực hiện theo vụ đánh cuộc mà quỳ xuống sao?

Vẻ mặt Park Yong Joong tức giận:

- Tôi đã nói tôi sẽ không thua, được rồi, sự việc khác không thể trả lời, xin hãy tránh ra!

Đám người Park Yong Joong đẩy đám người bao quanh, đi tới bệnh viện Seoul, những người khác muốn đi vào theo, lập tức bị bảo vệ bệnh viện ngăn lại.

Vẻ mặt Park Yong Joong âm trầm đi vào bên trong bệnh viện, một bác sĩ đi cùng quay đầu liếc nhìn đám người đông đúc bên ngoài, nhỏ giọng cảm thán:

- Hôm nay có không ít người tới nhỉ, xem ra có rất nhiều người chú ý tới việc này đấy.

Park Yong Joong hừ lạnh một tiếng:

- Đều tới xem náo nhiệt, bất kể ai thua ai thắng thì chung quy đều sẽ là một sự kiện náo nhiệt.

Bác sĩ kia cười nói:

- Dù sao tôi cũng tin tưởng anh có thể thắng, chỉ dựa vào mấy cây châm đâm đâm chọc chọc là khỏi, vậy thì còn cần chúng ta làm gì, anh bảo hôm nay có nhiều người tới vây xem như vậy, đợi được nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt, cậu ta có thể không dám tới hay không?

Park Yong Joong cười lạnh nói:

- Dù sao cứ đợi tới mười hai giờ, nếu như cậu ta vẫn không xuất hiện, như vậy liền xem như cậu ta thua, bên ngoài có nhiều phóng viên của tòa soạn báo và đài truyền hinh như vậy, cậu ta cho rằng không đến có thể trốn thoát được sao?

Một bác sĩ khác bên cạnh cười nói:

- Bác sĩ Park, lần này anh quả thật vang danh rồi, cả Hàn Quốc không ai không biết, không ai không hiểu rồi.

Trong ánh mắt Park Yong Joong thể hiện mấy phần đắc ý, nhưng thần sắc trên khuôn mặt cũng không thể hiện sự kinh ngạc vui mừng:

- Tôi làm như vậy ngược lại cũng không phải vì nổi danh, chẳng qua chỉ vạch trần một kẻ lừa gạt mà thôi, chỉ không muốn để cậu ta tiếp tục đi lừa gạt người khác thôi.

Một bác sĩ trẻ tuổi cùng phía với đám người đó có chút do dự, khẽ hỏi:

- Tôi tra xét tư liệu của đối phương rồi, bản thân đối phương rất nổi tiếng, chỉ trên weibo cũng đã có năm triệu người hâm mộ, hơn nữa gia thế hàng trăm tỉ, hình như cậu ta căn bản không cần phải dùng loại phương thức này để nổi danh...

Sắc mặt của Park Yong Joong đột nhiên biến đổi, quay đầu nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi kia:

- Bác sĩ Jang, cậu nói như vậy là không tin tưởng phán đoán của chúng tôi, tin rằng cái tên người Trung Quốc kia có thể thắng hả?

Sắc mặt của vị bác sĩ Jang trẻ tuổi lập tức có chút sợ hãi, cúi đầu nói:

- Không có, tôi chỉ lo lắng mà thôi.

Ánh mắt của Park Yong Joong lạnh lùng nhìn chằm chằm vị bác sĩ trẻ tuổi:

- Bác sĩ Jang xem ra không tin tưởng gì phán đoán của mấy người bọn tôi rồi, có lẽ cậu cũng cảm thấy tên kia sử dụng Trung y Trung Quốc cùng với thuật châm cứu của cậu ta rất tốt?

Bác sĩ Jang biến sắc, vội vàng khom lưng:

- Không có, thưa tiền bối!

Park Yong Joong trừng mắt liếc vị bác sĩ trẻ tuổi, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng của gã bỗng nhiên cũng dâng lên mấy phần bất an.

Lời bác sĩ Jang kia nói ra hình như rất có lý. Chỉ riêng người hâm mộ Tần Dương trên weibo cũng đã tới năm triệu, hơn nữa gia thế hàng tỉ, hơn nữa còn là một nghệ sĩ piano, đã đứng nhất trong lần tranh tài tổ đề cử của Trung Quốc, sắp tới Nhật Bản tham gia tranh tài dương cầm quốc tế Chopin khu vực châu Á, hắn quả thật đủ danh tiếng rồi, cần dùng chuyện như vậy để lăng xê bản thân sao?

Park Yong Joong nghĩ tới đây, phần bất an trong lòng chớp mắt lan tràn.

Câu hỏi mà tay phóng viên hỏi gã lập tức xoay vòng trong lòng gã.

Nếu như người kia thật sự có bản lĩnh trị liệu cho chân của Liu Hyo Min, thắng gã trước mặt bao nhiêu người, như vậy gã có quỳ hay không quỳ?

Park Yong Joong trước đó vẫn luôn không cảm thấy mình thất bại, gã đã từng tham khảo với rất nhiều chuyên gia khác, vô cùng có tự tin, đây là căn cứ có khoa học, vốn không phải tự tin một cách mù quáng, có thể nói gã phán đoán từ lý tính bản thân nhất định sẽ không thua, nhưng từ cảm tính phán đoán chuyện này, gã không kiềm chế được phải đề cập tới vấn đề khác.

Thân phận của Tần Dương!

Nếu Tần Dương chỉ là một người bình thường, có lẽ hắn sẽ thật sự thông qua lần đánh cuộc này đạt được mục đích nổi tiếng, cho dù thua thì hắn cũng vẫn nổi danh, thua dưới tay một căn bệnh nan y như vậy cũng không thể nói rằng y thuật của hắn thật sự không tốt, hắn chỉ thua chứng bệnh này mà thôi, hắn cũng vẫn có thể đạt tới cái danh thần y cho chính mình.

Nhưng Tần Dương mà là người thường sao?

Hắn cần dùng loại phương thức này để dương danh cho bản thân sao?

Hắn hiển nhiên không cần!

Hắn là một người có danh tiếng, có mấy triệu người hâm mộ theo dõi, nếu hắn thua, không chỉ vòng quan hệ sẽ mất sạch, còn bị mất mặt.

Chủ đề này đã quấn tới mức này rồi, nếu Tần Dương không thật sự nắm chắc, như vậy hắn sao có thể đáp ứng vụ đánh cược này được, hơn nữa còn mời Lee Yeon Hee làm nhân chứng và người công chứng cho lần đánh cuộc này.

Nghĩ tới điểm này, Park Yong Joong vốn ngập tràn sự tin tưởng lập tức không còn bình tĩnh nữa.

Gã thông qua cửa sổ liếc nhìn đám người đông nghịt trước cửa bệnh viện, trong đầu Park Yong Joong tưởng tượng nếu bản thân thua, quỳ xuống trước mặt Tần Dương nhận thua trước mặt mọi người, trái tim không hiểu sao đập nhanh hơn, lưng dường như tuôn trào mồ hôi.

Mấy ngày nay gã vẫn luôn chạy đôn chạy đáo mới khiến cục diện ngày hôm nay lớn tới vậy, nhưng nếu gã thua, như vậy bản thân gã không phải đã tự bê đá đập chân rồi sao?

Như vậy không phải chính là tự gã tìm nhục sao?

Park Yong Joong bỗng nhiên cảm thấy lúc trước bản thân hẳn nên suy nghĩ kỹ một chút, lỡ như gã thật sự thất bại, gã phải nên làm như thế nào đây?

Quỳ xuống?

Điều này sao có thể?

Gã tốt xấu gì còn là một chuyên gia, nếu quỳ xuống thì sau này có còn muốn làm người nữa hay không?

Nhưng không quỳ thì sao gã phá vỡ được cục diện này đây?

Park Yong Joong nhíu mày, trong đầu bỗng nhiên lóe lên linh quang, đột phát chủ ý.

Đúng, cứ làm như vậy đi!

Nếu hắn thật sự thắng, như vậy gã cứ làm như vậy, đến lúc đó không chỉ có thể bảo vệ được thanh danh của bản thân không bị mất, còn có thể xóa một lớp thanh danh, nhiều người nhìn như vậy, cái tên Tần Dương này nhất định sẽ bị ý dân khóa kẹp lại, khà khà...

Park Yong Joong bỗng nhiên bình tĩnh lại, liên tục lắc đầu, ném suy nghĩ trong óc mình ra ngoài.

Gã nhất định sẽ thắng!

Bản thân gã sẽ không thua!

Gã đang suy nghĩ cái gì vậy chứ!

Ừ, đó chẳng qua là do gã tự cho bản thân một con đường lui, giống như lời vị bác sĩ Jang kia nói, lỡ như chứ sao...

Đúng, đó chỉ là giả thiết.

Ngay khi Park Yong Joong đang tự cổ vũ mình trong lòng thì đám người đông đúc nơi cửa bệnh viện lập tức ồn ào náo loạn lên.

- Tần Dương tới rồi!
Bình Luận (0)
Comment