Chương 1264: Lời khiêu chiến tới từ Nhật Bản
- Sư phụ, việc này có thể dẫn tới phiền toái cho người không?
Trên bàn cơm, Tần Dương đại khái nói lại một lần chuyện xảy ra ở Hàn Quốc, biểu lộ hơi có chút lo lắng.
Tần Dương hiểu rất rõ cái danh hiệu số một này bất kể ở thời đại nào đối với người khác mà nói là một lực hấp dẫn rất lớn, mặc dù hắn đã giải thích câu người với y thuật đứng đầu Trung Quốc kia của Lee Yeon Hee, nhưng khó đảm bảo có một số người có lẽ sẽ để tâm khi nghe được.
Mạc Vũ không để ý chút nào cười nói:
- Đoạn video kia ta cũng xem rồi, không cần con giải thích, nếu như còn có kẻ muốn chú ý tới thì cũng không cần phải biết.
Tần Dương hỏi:
- Từ hôm qua tới giờ có ai vì chuyện này mà tìm tới sư phụ không?
Mạc Vũ hơi do dự một chút, bỗng cười nói:
- Nếu nói không có thì là lừa con rồi, thật sự có người tới tìm ta.
Trong lòng Tần Dương cảm thấy căng thẳng, biểu tình hơi do dự của Mạc Vũ hắn nhìn thấy được, điều này nói rõ người tìm hắn hiển nhiên cũng không phải người bình thường, nếu không thì hắn cũng đã không cần phải do dự rồi.
- Sư phụ, là ai vậy?
Mạc Vũ cười nói:
- Phái Thu Hạc Nhất Đao của Nhật Bản - Ishida Makoto, người này hi vọng so tài y thuật với ta một lần.
Tần Dương lo lắng nói:
- So tài? Chỉ sợ là muốn đánh bại sư phụ nhỉ?
Mạc Vũ mỉm cười nói:
- Có lẽ vậy, cũng như con nói, luôn có người hi vọng đứng đầu, phái Thu Hạc Nhất Đao vốn cũng là một trường phái rất nổi danh, cao thủ trong phái không ít, y thuật của Ishida Makoto kia quả thật cũng vô cùng lợi hại, có danh tiếng rất cao ở Nhật Bản, coi như là khiêu chiến thì người này cũng đủ tư cách để khiêu chiến.
Tần Dương nhìn vẻ mặt bình thản của Mạc Vũ, giọng nói có phần sốt ruột, dù sao việc này cũng do Tần Dương gây ra.
- Vậy sư phụ người đáp ứng rồi sao?
Mạc Vũ lắc đầu:
- Không đáp ứng, đâu thể ai gọi điện thoại tới nói muốn so tài với ta thì ta liền phải đáp ứng chứ, như vậy cuộc đời ta sợ rằng sẽ không thể làm những chuyện khác muốn làm rồi.
Tần Dương thở dài một hơi, cười nói:
- Vậy thì tốt rồi, sư phụ người hiện giờ đang sống cuộc sống ẩn cư, không cần phải phản ứng lại đám người kia, nếu ai có ý gì thì bảo bọn họ tới tìm con, ai muốn chơi thì con chơi với bọn họ, nếu con không chơi được thì sư phụ người lại ra tay cũng không muộn.
Mạc Vũ cười nói:
- Vậy sao?
Tần Dương ưỡn ngực, cười hắc hắc nói:
- Sư phụ có việc đệ tử gánh vác huống chi rắc rối này coi như do chính con gây ra, vậy hãy để cho con tự đi xử lý đi.
Mạc Vũ cười nói:
- Được, vậy thì nếu Ishida Makoto đã chạy tới rồi, con đuổi gã đi giúp ta, dù sao hiện giờ châm Quan Âm con cũng đã học được toàn bộ rồi, y thuật ở phương diện khác con cũng không kém, kém chỉ là chẩn đoán bệnh thực tế nhiều hơn thôi, đúng lúc rèn luyện một chút.
Tần Dương trợn mắt há hốc mồm:
- Hả? Đã chạy tới rồi? Da mặt của Ishida Makoto kia cũng dày quá đấy, sư phụ không phải đã từ chối gã rồi sao?
Vẻ mặt Mạc Vũ thản nhiên trả lời:
- Đúng vậy, gã vốn mời ta tới Nhật Bản tham gia lễ gì đó, nói là so tài y thuật với ta một chút, ta nói ta không có hứng thú với ngày lễ gì đó kia, cũng không muốn so tài với gã, kết quả Ishida Makoto tỏ vẻ qua một thời gian ngắn gã sẽ tới Trung Quốc.
Tần Dương bĩu môi nói:
- Người này đúng là oan hồn không siêu thoát, chẳng qua gã tới đây thì như thế nào, không để ý tới gã là được. Nơi đây là Trung Quốc, chẳng lẽ gã còn dám làm xằng làm bậy, như vậy sẽ trực tiếp bị đánh thành tàn phế đấy.
Mạc Vũ mỉm cười nói:
- Gã sẽ không làm xằng làm bậy, nhưng gã sẽ thông qua con đường chính phủ mà tới Trung Quốc tiến hành hoạt động trao đổi y học bình thường, ta nghĩ gã sẽ thông qua phía chính phủ để đạt được mục đích của gã, dù sao chúng ta có thể từ chối không hề do dự trước lời mời cá nhân, nhưng lời mời từ phía chính phủ chung quy vẫn cần phải cho mấy phần mặt mũi, đương nhiên thật sự không cho mặt mũi gì cũng không có vấn đề gì, dù sao đến cả bằng chứng nhận bác sĩ chúng ta cũng không có, trong chế độ của chính phủ chúng ta cũng không coi là bác sĩ chân chính.
Tần Dương bật cười vui vẻ trước lời nói của Mạc Vũ, y thuật của Mạc Vũ lợi hại như vậy, nhưng đến cả bằng chứng nhận bác sĩ cũng không có, còn không được coi là bác sĩ chân chính?
Mặc dù chuyện này xác thực là sự thật, nhưng nghe thế nào luôn cảm thấy lại có phần hài hước như vậy nhỉ?
Tần Dương tò mò hỏi:
- Cái người tên Ishida Makoto kia có lai lịch nhe thế nào, vì sao có thể thông qua con đường chính phủ tới thăm Trung Quốc?
Mạc Vũ trả lời ngắn gọn:
- Gã là hội trưởng danh dự của y học Nhật Bản, gã hoàn toàn có tư cách đề xuất bất cứ hoạt động trao đổi y học nào, người khác cũng không chỉ mặt gọi tên nói là tìm ta, tìm con, mà là đi tham gia hoạt động trao đổi liên quan tới y học, loại hoạt động trao đổi này có lợi với tất cả mọi người, đương nhiên sẽ không có ai cự tuyệt, cho nên gã muốn đến, chúng ta không ngăn cản được.
Tần Dương bĩu môi nói:
- Tên này thật sự biết tìm phiền toái đấy.
Mạc Vũ cười nói:
- Thế nào, gã tới đây, con đuổi đi giúp ta, đến lúc đó không chừng còn có người khác đấy, con nhất định cũng phải đuổi đi giúp ta, coi như học một bài thực hành y thuật cho con.
Vẻ mặt của Tần Dương lập tức đau khổ nói:
- Người khác đều là một số lão giang hồ, con đi đuổi bọn họ đi ngược lại không sao, chỉ sợ đến lúc đó nếu thật sự phải so, chẳng phải thua sẽ mất mặt sư phụ người hay sao?
Mạc Vũ khoát tay điềm nhiên như không:
- Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nói y thuật của ta đệ nhất thiên hạ. Chủng loại y thuật nhiều như vậy, nhiều nhất tương đối lợi hại ở một lĩnh vực nào đó mà thôi, thua thì thua, cũng không phải chuyện gì quá đáng ngại, nếu ai muốn nói sư phụ của con không lợi hại, vậy thì con nói cho bọn họ biết sư phụ của con cho tới bây giờ cũng chưa từng nói bản thân lợi hại...
Tần Dương nhìn Mạc Vũ nhẹ nhàng quăng cái nồi lên đầu mình, dáng vẻ còn tỏ vẻ như không chịu trách nhiệm như vậy, điều này khiến trong lòng Tần Dương bỗng nhiên sinh ra cảm giác kỳ quái, có ra sao cũng cảm thấy bị hố vậy nhỉ?
Tần Dương hoài nghi nhìn sư phụ của mình:
- Sư phụ, người có phải đã sớm chuẩn bị xong hết tất cả rồi không, đã đào xong hố chờ con nhảy vào bên trong rồi?
Mạc Vũ gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, cười tủm tỉm quay đầu nhìn Long Nguyệt:
- Khi nãy có người nói gì ấy nhỉ, cái gì mà sư phụ có việc gì đó ấy nhỉ?
Long Nguyệt cười hì hì trả lời:
- Sư phụ có việc đệ tử gánh vác, Tần Dương, đây chính là lời chính con nói, không có ai ép con cả.
Mạc Vũ gật đầu khen:
- Đúng vậy, anh biết ngay Tần Dương là đứa trẻ hiếu thuận mà, anh còn chưa nói mà nó đã tự đứng ra, thật tự giác biết bao mà.
Tần Dương nhìn hai người Mạc Vũ và Long Nguyệt kẻ xướng người họa, làm sao mà không biết bản thân bị sư phụ đào hố rồi, sợ rằng khi đang nói tới đề tài này, Mạc Vũ đã sớm quyết định ném vấn đề này lại cho hắn rồi ấy chứ.
Sắc mặt của Tần Dương cổ quái nhìn Mạc Vũ:
- Được rồi, nếu sư phụ không quan tâm tới việc thắng thua, cũng không quan tâm tới thanh danh, vậy thì con đi thôi, dù sao con trẻ tuổi, những kẻ kia dù gì cũng đã trên bốn mươi tuổi, cho dù con thật sự thua bọn họ thì cũng không tới mức dọa người.
Mạc Vũ khen ngợi gật đầu:
- Đúng vậy, so tài mà, hơn nữa con còn là vãn bối, thua cũng rất bình thường, nếu như thắng thì cũng giành được phong độ cho Ẩn Môn chúng ta, ngoài ra, vì để nâng cao y thuật của con, đợi sau khi con tham gia xong buổi hòa nhạc của Miêu Toa về, ta sẽ dẫn con đi các bệnh viện khắp nơi một chuyến, luyện tay nghề một chút.
Tần Dương mở to hai mắt:
- Luyện tập? Sư phụ, người mới nói chúng ta đến giấy chứng nhận hành y còn không có, những bệnh viện kia ai dám để chúng ta luyện tập chứ?
Mạc Vũ bưng chén rượu lên, giọng điệu thản nhiên nói:
- Trước kia chỉ là ta không cần, không muốn mà thôi, nếu ta thật sự muốn thì có chứng nhận gì không thể lấy được? Chỉ là chuyện của một cuộc điện thoại...