Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1256 - Chương 1266: Có Một Số Việc Vẫn Luôn Để Trong Lòng

Chương 1266: Có một số việc vẫn luôn để trong lòng
 

Khi mọi người đang trên đường đi tới quán lẩu, Tần Dương và Hàn Thanh Thanh rốt cục mới tìm được thời gian ở riêng.

- Bây giờ anh chính là một đại danh nhân rồi nhỉ?

Tần Dương nhìn ánh mắt có phần hài hước của Hàn Thanh Thanh, có chút bất lực thở dài:

- Có một số việc luôn thân bất do kỷ, người trong giang hồ thật thân bất do kỷ mà.

Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Phong cách của Ẩn Môn đến truyền nhân đời tiếp theo là anh đây hình như hoàn toàn không thích hợp nữa thì phải?

Tần Dương sờ lên mũi:

- Sư phụ của anh cũng đã nói, trong các truyền nhân của Ẩn Môn từ thời sáng lập tới nay sợ rằng anh là thế hệ truyền nhân đầu tiên có danh tiếng nhất, được chú ý nhất, nhưng điều này cũng có tính độc đáo của thời đại ngày nay, huống chi, phong cách của Ẩn Môn nằm ở chính bản thân, ở chính phong cách làm việc của mỗi người, cũng không phải nói làm việc gì thì nhất định phải ẩn nhẫn không thể hiện, phát tiết ra ngoài, nếu chuyện gì cũng ẩn nhẫn thì vì sao phải tu hành, vì sao còn có thể có cuộc đời sảng khoái đây?

Hàn Thanh Thanh bật cười, thuận miệng hỏi:

- Bao giờ tới Kinh Thành?

Tần Dương quay sang nhìn Hàn Thanh Thanh:

- Là hai ngày tới, em có muốn đi cùng không?

Hàn Thanh Thanh mỉm cười lắc đầu:

- Anh bây giờ đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, tới buổi hòa nhạc cũng có muôn người nhìn chằm chằm, em không đi đâu, ở nhà xem anh trên tivi là được, em tin tưởng anh nhất định có thể tỏa sáng rực rỡ lần nữa trên sân khấu ở Tổ chim.

Tần Dương suy ngẫm một chút rồi nói:

- Vậy cũng được, đợi khi anh trở lại rồi cùng đón giáng sinh với em.

Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng:

- Lễ giáng sinh không phải sinh nhật của Hà Thiên Phong sao, đến lúc đó đón lễ cùng mọi người, thêm náo nhiệt.

Tần Dương cười nói:

- Được.

Tần Dương hơi do dự một chút, bỗng chủ động mở miệng nói:

- Lần này anh đi có thể cần người hỗ trợ bên cạnh, Tư Đồ Hương sẽ đi cùng anh tới Kinh Thành.

Vẻ mặt của Hàn Thanh Thanh không thay đổi, mỉm cười híp mắt nhìn chằm chằm Tần Dương, nói:

- Anh đây coi như là đang xin phép em sao?

Tần Dương sờ lên mũi, hơi có chút ngượng ngùng:

- Anh không phải sợ em đến lúc đó tức giận đó sao.

- Không cần lo lắng, em không tức giận.

Hàn Thanh Thanh mỉm cười nhìn thẳng mắt Tần Dương:

- Cô ấy chính là ẩn thị của anh, đây là một mối quan hệ cả đời, nếu bây giờ em bắt đầu muốn tức giận, ghen tuông, như vậy chẳng phải em sẽ phải ăn dấm chua cả đời sao?

Tần Dương ngạc nhiên, nhất thời không biết nên trả lời vấn đề này ra sao.

Hàn Thanh Thanh bật cười, hai mắt sáng ngời nhìn Tần Dương, trong đôi mắt sáng dường như có thể xuyên thấu tất cả hư vọng, nhìn thấu tâm can.

Trong lòng Tần Dương chưa từng dâng trào sự khẩn trương tới như vậy, cô đã đoán được gì rồi ư, hoặc giả là đang nhắc nhở hắn?

Không đợi Tần Dương nghĩ ra được một đáp án chuẩn xác, Hàn Thanh Thanh đã mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, cất bước tiếp tục đi về phía trước.

Tần Dương nhanh chóng bước đi đuổi theo Hàn Thanh Thanh, dò hỏi:

- Tối nay về nhà ở?

Hàng lông mi dài của Hàn Thanh Thanh hơi run rẩy, khẽ gật đầu một cái.

Buổi tụ hội toàn thể đám bạn cùng lớp đương nhiên vô cùng vui vẻ, địa chủ mời khách Tần Dương đương nhiên bị mọi người chuốc không ít, cũng may chỉ là bia.

Sau khi ăn lẩu xong, cảm xúc mọi người dâng trào tới Huy Hoàng Ca Thành, Tần Dương trước đó cũng đã gọi điện thoại, muốn đặt hai phòng riêng lớn.

- Gần đây công việc vẫn thuận lợi chứ?

Tần Dương và Tiết Uyển Đồng sóng vai cùng đi về phía trước, trước mặt bọn họ là Hàn Thanh Thanh và đám người Lạc Vũ Hân.

Tiết Uyển Đồng mỉm cười nói:

- Tất cả đều phát triển theo hướng tốt, trước mắt Húc Nhật phát triển không tồi, hiện giờ chị cơ bản cũng đã thích ứng với phần công việc này, mặc dù bận bịu nhiều việc, nhưng lại rất đầy đủ.

Tần Dương cười nói:

- Lợi nhuận của công ty tôi sẽ ngày càng kiếm nhiều tiền hơn, vốn của Húc Nhật cũng sẽ càng sung túc hơn, cố gắng lên, cũng đừng lo lắng tiêu tiền không đuổi kịp tôi kiếm tiền đấy, đúng rồi, người bạn lần trước chị gặp có liên lạc lại hay không?

Tiết Uyển Đồng trợn trắng mắt liếc Tần Dương:

- Từng hẹn một lần, khi ấy chị rất bận nên từ chối, hơn nữa vốn dĩ cũng không có quan hệ đặc biệt tốt gì, cậu còn nhớ rõ mấy chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi này à?

Tần Dương bật cười nói:

- Đúng vậy, tôi đã nói gã đàn ông kia có suy nghĩ với chị, tôi đây không phải lo lắng chị bị lừa đó sao.

Trong lòng Tiết Uyển Đồng dâng lên cảm xúc ấm áp:

- Chị cũng không phải đứa trẻ ba, bốn tuổi.

Tiết Uyển Đồng hơi ngừng lại một chút, lại kéo lại chủ đề:

- Muốn tiêu tiền rất dễ, nhưng phải tiêu mỗi một đồng tiền ở đúng chỗ của nó, nên tiêu ở người nào, nếu như trải sạp quá rộng thì sẽ không có quy luật giám sát hiệu quả, tiền có lẽ sẽ vào trong túi những người khác. Mặc dù cậu lợi hại, kiếm tiền cũng không tính là khó, nhưng chung quy không thể để tiền của cậu đút cho sói ăn được.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Nước quá trong ắt không có cá, một tổ chức sau khi lớn lên không thể nào khoản nào cũng đều rõ ràng, chỉ cần không xuất hiện vấn đề lớn là được. Chị làm người quản lý, tinh lực cũng có hạn, thép tốt phải dùng trên lưỡi dao, nếu mỗi việc nhỏ chị cũng phải đích thân làm, vậy thì chị sẽ mệt tới chết mất.

Tiết Uyển Đồng nhíu mày, biểu lộ thoáng có phần buồn rầu:

- Nhưng mà chị cảm thấy bản thân càng thích làm những chuyện càng nhỏ hơn càng tốt, đi tiếp xúc với từng người cần được giúp đỡ, có lẽ như vậy chị sẽ càng xác định được nỗ lực của chị giúp được bọn họ, từ đó mà cảm nhận được niềm vui.

Tần Dương trầm mặc hai giây, bỗng cười nói:

- Vậy cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, chị cảm thấy quy mô phát triển tới đâu thì tới đấy thôi là được rồi, làm quỹ từ thiện vừa là để giúp người, cũng là vì hi vọng chị Đồng có thể vui vẻ, chứ không phải vì để đạt được mục đích có lợi gì đó, nếu chị vì chuyện như vậy mà mệt mỏi lại không vui thì làm chuyện này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Muốn giúp người, muốn báo đáp xã hội sẽ có rất nhiều phương pháp khác nhau, ví dụ như xây dựng trường tiểu học hi vọng gì đó, không nhất định phải chữa bệnh.

Sóng mắt của Tiết Uyển Đồng khẽ run lên, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn vài lần.

Có một số chuyện cô vẫn luôn rất rõ ràng, chẳng qua cô không muốn nghĩ tới, cũng không muốn khiến bản thân phải nghĩ tới.

Tần Dương không phải người xấu, nhưng hắn cũng không phải loại người cảm thấy có năng lực thì nhất định phải cứu tế thiên hạ gì đó kia, hắn là một người sống rất chân thực.

Tần Dương quan tâm người thân và bạn bè xung quanh mình, hắn sẽ cố gắng dùng hết năng lực của bản thân để bảo vệ và hỗ trợ bọn họ, cho dù chỉ là duyên bèo nước gặp nhau cần giúp đỡ, chỉ cần ở trong phạm vi khả năng của mình thì hắn cũng sẽ vươn tay ra trợ giúp, giống như cô gái Tiểu Cần lúc trước, hay giống như chị Lư gặp được trên tàu hỏa, nhưng hắn sẽ không cố gắng làm chỉ vì một loại sự việc giúp đỡ hào phóng, ví dụ như quỹ chữa bệnh từ thiện Húc Nhật.

Hắn nguyện ý một năm lấy ra hơn mười triệu, thậm chí còn dự định lấy một năm hơn trăm triệu tiền vốn đầu tư cho ngân sách của Húc Nhật mà không cần báo đáp lại, đồng thời dĩ nhiên là kiếm nhiều tiền rồi hồi báo xã hội như lời hắn nói, xem như tích đức cho chính mình, nhưng Tiết Uyển Đồng hiểu rõ hắn làm như vậy có phần nhiều là vì cô.

Bất kể là quan hệ học sinh và giáo viên, bác sĩ và người bệnh, đàn ông và phụ nữ, thì giữa hai người đều đã từng cùng trải qua không ít chuyện, cũng bởi vậy mà quan hệ giữa hai bên càng trở nên có phần vi diệu, không còn chỉ là quan hệ thầy trò, cũng không còn là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, cũng không hoàn toàn là quan hệ nam nữ yêu đương, mà càng giống như hồng nhan tri kỷ... có thể tin tưởng tuyệt đối lẫn nhau, có thể làm bất cứ chuyện gì vì đối phương mà không cần báo đáp?

Nếu không phải vì cô, hắn sao có thể đầu tư nhiều tiền như vậy cho cái quỹ từ thiện kia chứ?

Chẳng qua là trước kia trong quá trình cô làm giáo viên đã xảy ra rất nhiều chuyện không thoải mái, cuối cùng chính cô lựa chọn rời khỏi trưởng học vì hắn, mà sau khi hắn biết được quyết định này của cô đã chuyển đổi phương thức khác để giúp cô, khiến cho bản thân cô cảm thấy vui vẻ.

Tiêu mất bao nhiêu tiền hắn không quản, cô làm thế nào hắn cũng chẳng quan tâm, hắn chỉ hi vọng cô mở rộng trái tim, cảm thấy vui vẻ là được.

Tiết Uyển Đồng cắn môi, ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực nhìn Tần Dương, nhưng không hiểu sao trong hốc mắt bỗng nhiên có nước mắt chảy xuống...
Bình Luận (0)
Comment