Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1257 - Chương 1267: Con Yêu Cậu Ấy Rồi!

Chương 1267: Con yêu cậu ấy rồi!
 

Tần Dương kinh ngạc nhìn nước mắt bỗng nhiên chảy xuống trên khuôn mặt của Tiết Uyển Đồng, sau đó có chút luống cuống.

- Chị Đồng, chị làm sao vậy, tôi nói gì sai sao, tại sao chị khóc, chị... chị đừng khóc mà.

Tần Dương không sợ phải đối mặt với dao, với súng, nhưng nhìn thấy con gái khóc lập tức hoàn toàn không biết phải làm sao, nhất là trong tình huống như vậy, bản thân không hề làm gì cả mà, sao nói khóc là khóc được vậy?

Tần Dương hơi lo lắng, giật mình liếc mắt nhìn phía trước, một đám sinh viên đang đi cách đó năm mươi, sáu mươi mét, đến cả Hàn Thanh Thanh cũng đang đi bên cạnh đám Lạc Vũ Hân, cũng không có ai chú ý tới hai người phía sau, lúc này mới thở phào một hơi.

Nếu như bị toàn bộ đám bạn học nhìn thấy tình cảnh hắn khiến Tiết Uyển Đồng phải khóc, thì cho dù hắn không bị chửi tới chết, cho dù không bị mắng thì chắc hẳn những ánh mắt như gai nhọn đã đủ khiến hắn phải chảy máu đầm đìa rồi.

- Chị Đồng, khi nãy tôi nói gì sai sao, chị muốn làm sao thì làm vậy, tôi nhất định đều sẽ ủng hộ chị mà... Chị đừng khóc mà!

Tần Dương luống cuống tay chân sờ lên đầu, lấy một bọc khăn giấy nhỏ ra, rút một tờ giấy giơ về phía trước một chút thì bỗng ngừng lại, biến tư thế cầm thành đưa.

Tiết Uyển Đồng vươn tay ra nhận lấy giấy ăn, cúi đầu xuống lau đi nước mắt của mình.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, trên khuôn mặt của Tiết Uyển Đồng đã không còn nước mắt, nhưng hai mắt hơi ửng hồng, ánh mắt vô cùng phức tạp.

- Sáng mai còn có một cuộc họp, chị không đi hát nữa, cậu đi chơi với mọi người đi, chơi vui một chút!

Tần Dương ngạc nhiên, khi nãy không phải còn rất vui vẻ nói muốn đi hát tiếp ư, sao bỗng nhiên đã thay đổi rồi?

Mặc dù nghi hoặc, nhưng Tần Dương thực sự không hỏi lí do vì sao, chỉ nói:

- Được rồi, vậy chị trở về nghỉ ngơi sớm đi.

- Ừ!

Đúng lúc này một chiếc taxi đi tới, Tiết Uyển Đồng vẫy, chiếc taxi liền đỗ lại.

Tiết Uyển Đồng không dám nhìn thẳng Tần Dương, chỉ cúi thấp đầu, thấp giọng nói:

- Chị đi trước đây.

Tần Dương ừ một tiếng:

- Về đến nhà nhắn một tin cho tôi.

- Ừ!

Tiết Uyển Đồng đáp ứng, mở cửa xe, ngồi vào trong, đóng cửa xe lại, cả quá trình vẫn luôn cúi thấp đầu, tránh ánh mắt của Tần Dương.

Chiếc taxi rời đi, Tần Dương nhìn theo chiếc xe dần biến mất trong dòng xe cộ, trên khuôn mặt thể hiện nụ cười khổ.

Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển.

Lời này quả thật rất đúng.

Sao bỗng nhiên khóc được vậy?

Chẳng lẽ trong công việc phải chịu uất ức gì, khi nãy hắn chỉ mới quan tâm một câu bỗng nhiên lại cảm thấy trong lòng dâng trào cảm xúc buồn bã, cho nên đột ngột khóc sao?

Trước đó không phải đã nói công việc rất tốt sao?

Chẳng lẽ có chuyện riêng gì mà hắn không biết, có lẽ hắn nên đi xem chăng?

Trong lòng Tần Dương suy nghĩ ngổn ngang, cuối cùng không tìm ra được một đáp án đúng liền lắc đầu, bước nhanh đuổi theo các bạn học phía trước.

Tiết Uyển Đồng ngồi trên xe, nghĩ tới biểu tình luống cuống tay chân của Tần Dương khi nãy thấy mình khóc, trên khuôn mặt không kiềm chế được cười vui vẻ.

Chẳng qua đồng thời khi nở nụ cười kia thì nước mắt cũng âm thầm chảy xuống.

Tần Dương!

Sao cậu lại đáng ghét như vậy chứ?

Từ bao giờ đã âm thầm ở trong lòng chị rồi?

Vốn hôm nay còn muốn nói với cậu rằng có một người không tồi đang theo đuổi chị, muốn hỏi thăm ý kiến của cậu một chút, nhưng bây giờ như vậy rồi, cậu khiến chị còn đâu trái tim chấp nhận người khác nữa đây?

Nhưng cậu đã có bạn gái rồi!

Tiết Uyển Đồng lau đi nước mắt của mình, nhưng nước mắt kia dường như không chảy hết được, ngược lại càng chảy nhiều hơn.

Tiết Uyển Đồng về đến nhà, khi mở cửa, mẹ Lâm Phương cũng vừa về đến nhà, đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách nghỉ ngơi, thấy Tiết Uyển Đồng đã về nhà liền quay đầu cười nói:

- Đã về rồi, con... Con sao vậy, tại sao lại khóc?

Lâm Phương vội vàng đứng dậy, sốt ruột đi tới bên cạnh Tiết Uyển Đồng, đánh giá Tiết Uyển Đồng từ trên xuống dưới:

- Làm sao vậy, Tiểu Đồng, ai bắt nạt con, có phải gặp phải người xấu, không phải con đi ăn cơm cùng với các học sinh cũ sao?

- Mẹ!

Tiết Uyển Đồng lập tức ôm lấy Lâm Phương, cảm xúc không cách nào thổ lộ trong lòng bỗng nhiên bạo phát, cô trực tiếp khóc nấc lên.

- Con yêu Tần Dương rồi!

Lâm Phương hơi sững sờ, trên khuôn mặt bỗng nhiên thể hiện thần sắc có phần phức tạp, nhẹ nhàng ôm lấy con gái của mình, nhẹ nhàng vỗ lên lưng, nhưng không nói thêm một lời nào.

Tiết Uyển Đồng nói bí mật trong lòng mình ra, có phần cảm thấy ngượng nghịu, nhưng lại thoải mái hơn rất nhiều.

Rất lâu sau không nghe thấy giọng nói của mẹ, trong lòng Tiết Uyển Đồng không được an tâm lắm ngẩng đầu lên từ trong lòng mẹ, nhìn khuôn mặt từ ái mà bình tĩnh của mẹ mình, cả khuôn mặt của cô lập tức ửng đỏ.

- Mẹ, sao mẹ không nói gì cả?

Lâm Phương thấy cảm xúc của Tiết Uyển Đồng đã bình thường trở lại, vươn tay kéo Tiết Uyển Đồng ngồi lên ghế sô pha:

- Con bảo mẹ nói cái gì đây?

Khuôn mặt của Tiết Uyển Đồng ửng hồng, cắn môi:

- Khi nãy con nói con thích Tần Dương rồi.

Lâm Phương khẽ ừ:

- Tần Dương là một đứa trẻ rất tốt, có bản lĩnh, tính cách được, đối xử với con cũng tốt, con thích cậu ta cũng không kỳ quái.

Tiết Uyển Đồng rũ mắt xuống:

- Nhưng cậu ấy đã có người trong lòng, cậu ấy có bạn gái rồi.

Lâm Phương khẽ cười nói:

- Ừ.

Tiết Uyển Đồng thấy mẹ mình bình tĩnh như vậy, cảm giác vô cùng không được tự nhiên, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Mẹ, con đã lừa mẹ!

Lâm Phương nhếch mày:

- Chuyện gì?

Tiết Uyển Đồng rũ mi, hàng mi hơi rung lên:

- Con nói là con đi làm ở một quỹ từ thiện chữa bệnh... Con không nói thật...

Ánh mắt Lâm Phương chăm chú nhìn con gái, khẽ nói:

- Vậy sự thật là gì?

Tiết Uyển Đồng thấp giọng nói:

- Con là quản lý của quỹ chữa bệnh từ thiện kia, mà tất cả nguồn vốn của quỹ chữa bệnh từ thiện đều từ Tần Dương, hiện giờ đã đầu tư vào hơn chục triệu rồi, thậm chí cậu ấy nói chỉ cần con có năng lực phát triển quỹ từ thiện đủ lớn, cậu ấy sẽ quăng nhiều tiền hơn, một trăm triệu, vài trăm triệu đều không thành vấn đề, cậu ấy nói tiền của cậu ấy sẽ kiếm được ngày càng nhiều, để con thoải mái tiêu...

Lâm Phương bàng hoàng nhìn Tiết Uyển Đồng:

- Con giúp cậu ta quản lý quỹ từ thiện kia?

Tiết Uyển Đồng gật đầu, rồi bỗng nhiên lại lắc đầu:

- Lúc trước giữa con và cậu ấy đã xảy ra chút chuyện, con không muốn cậu ấy cảm thấy khó xử cho nên đã từ chức rời khỏi trường học, cậu ấy biết con thích giúp đỡ người khác, thích đi làm việc công trợ giúp mọi người mới nói cậu ấy dự định mở một quỹ từ thiện báo đáp xã hội, bảo con tới quản lý...

Lâm Phương mở to hai mắt, hít một hơi thật sâu:

- Ý của con là cậu ta vì để con được vui vẻ mà để con làm chuyện con thích, quyết định tạo thành quỹ từ thiện, thậm chí còn dự định đầu tư nhiều tiền hơn?

Tiết Uyển Đồng cắn môi, vẻ mặt phức tạp gật đầu:

- Có lẽ cậu ấy cũng nguyện ý trợ giúp những bệnh nhân cần được giúp đỡ kia, nhưng nếu như không có con, thì cậu ấy chắc chắn sẽ không làm như vậy, điểm này con có thể xác định.

Lâm Phương hít một hơi thật sâu, một lúc lâu không lên tiếng, rất lâu sau mới hỏi:

- Ý của cậu ta với con là gì, chẳng lẽ là muốn... bao nuôi con, hoặc là để con làm tình nhân của cậu ta?

Tiết Uyển Đồng cười khổ lắc đầu:

- Nếu cậu ấy thực sự mở miệng nói như vậy thì có lẽ tất cả ngược lại đơn giản, nhưng cậu ấy không nói như vậy. Con cảm giác được cậu ấy thực sự chân thành quan tâm con, cũng chính vì như vậy tất cả mới càng tệ hơn. Con vốn dĩ gắng hết sức không nghĩ tới những điều này, nhưng hôm nay khi con và cậu ấy nói chuyện phiếm, cậu ấy quan tâm con, khuyên con không cần phải mệt mỏi như vậy, nói tất cả cũng vì để con được vui vẻ, nếu không vui thì làm những thứ này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, con lập tức không kiềm chế được mà đột ngột khóc... Mẹ, con xác định con đã yêu cậu ấy rồi...
Bình Luận (0)
Comment