Chương 1268: Một đao đứt đôi
- Không khí ở Kinh Thành rất khô ráo...
Tư Đồ Hương kéo theo vali hành lý đi bên cạnh Tần Dương, hít một hơi thật sâu không khí nơi đây, khẽ cảm thán.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Cô quanh năm sống ở Trung Hải, đương nhiên thỏa mãn với độ ẩm không khí ở đó, vừa tới Kinh Thành có lẽ sẽ có chút không thích ứng được, nhưng sẽ nhanh chóng hòa nhập được thôi.
Tư Đồ Hương mỉm cười nói:
- Anh chính là người Kinh Thành đấy, tất cả ở đây đối với anh mà nói chắc vô cùng quen thuộc nhỉ.
Tần Dương cười nói:
- Đương nhiên rồi.
Tư Đồ Hương khẽ cười nói:
- Thì tình thế trước mắt xem ra sau này anh sẽ an gia ở Trung Hải rồi đây!
Tần Dương bật cười:
- Ngược lại rất có thể như vậy đấy.
Mặc dù Tần Dương sinh ra ở Kinh Thành, sinh trưởng ở Kinh Thành, nhưng cuộc đời bản thân hắn trước kia cũng không lưu lại quá nhiều dấu tích, ngược lại sau khi tới Trung Hải, cuộc đời của hắn lập tức có nhiều màu sắc hơn, chỉ trong hai năm rưỡi đã khiến hắn có được rất nhiều người mà hắn quan tâm.
Nếu chiếu theo sự phát triển của cuộc đời sau này, hắn nhất định sẽ định cư an gia ở Trung Hải.
- Đi thôi, còn có người đang chờ đấy.
Đợi hai người Tần Dương tới chính là trợ lý của Miêu Toa - Tưởng Vi. Sau khi cô đón được hai người lập tức đưa cả hai tới một khách sạn cao cấp năm sao, Miêu Toa cũng đang ở nơi đó.
Khi hai người Tần Dương được đưa tới một căn phòng rộng rãi ở trong khách sạn thì Miêu Toa đang ngồi trên ghế sô pha bưng tách hồng trà, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, hai mắt tức khắc sáng ngời, đặt tách trà xuống, đứng dậy.
- Ôi, Tần Dương, con người cậu bận rộn thật đấy, cuối cùng tôi đã đưa được các cậu tới đây rồi!
Tần Dương cười nói:
- Chị Toa, cần phải khoa trương như vậy sao, tôi chỉ đệm nhạc giúp một chút thôi, độc tấu đủ một khúc cho chị có thời gian nghỉ ngơi một chút, có cần phải coi trọng như vậy không?
Miêu Toa cười hả hê nói:
- Coi trọng, sao có thể không coi trọng được chứ, phải biết rằng cậu bây giờ chính là một nhân vật tay không nổi tiếng đấy, mức độ được chú ý tới còn phải cao hơn so với chị Toa đây ấy chứ.
Tần Dương bật cười bất lực:
- Nổi tiếng ba phút thôi, không tới mấy ngày thì mọi người đã quên rồi, mỗi ngày cả nước xảy ra biết bao nhiêu sự kiện lớn khiến người ta chú ý tới đấy.
Miêu Toa khẽ cười:
- Cậu đừng khiêm tốn, cậu bây giờ có lực hiệu triệu không nhỏ đâu, trước khi cậu tham gia thi đấu ở Bằng Thành, hét một tiếng thì cả nửa sảnh âm nhạc đều toàn người hâm mộ cậu rồi đấy!
Tần Dương cười nói:
- Được, tôi nhất định sẽ kêu gọi giúp chị!
Miêu Toa đi tới trước mặt Tần Dương, ánh mắt đánh giá Tần Dương từ trên xuống dưới:
- Đàn piano tốt như vậy, y thuật cũng thuộc loại bưu hãn như thế này, cậu còn biết cái gì lợi hại, nói nghe trước một chút xem nào?
Tần Dương liếc mắt:
- Tôi ăn cơm một bữa có thể ăn bốn bát, tôi ăn rất tốt có tính là lợi hại không!
Miêu Toa cười khúc khích, đánh cánh tay Tần Dương một cái, cười nói:
- Điều này quả thật lợi hại, khà khà, được rồi, phòng đã đặt xong cho hai người rồi, ở cách vách đấy, cũng là một phòng lớn, loại có hai phòng nhỏ ấy... Hai người nghỉ ngơi một chút trước đi, đợi lát nữa tôi đón gió giúp hai người, dẫn mọi người đi tới lẩu hơi thịt nhúng chính hiệu của Kinh Thành!
Tần Dương cười tủm tỉm nói:
- Chị Toa, có vẻ chị đã quên rồi, nhà tôi ở Kinh Thành đấy, đất ở đây tôi còn quen thuộc hơn so với chị đấy!
Miêu Toa sửng sốt một chút:
- Đúng rồi nhỉ, sao tôi lại quên mất thế này, nói ra thằng nhóc cậu còn là người bản địa đấy, tôi không phải đang ở trên địa bàn của cậu sao, thôi, nói thế nào thì cậu cũng tới đây để giúp tôi, bữa này tôi mời.
Tần Dương dở khóc dở cười:
- Một bữa cơm mà thôi, chị Toa, có cần phải tính toán rõ ràng tới vậy không?
Miêu Toa cười khà khà nói:
- Bản thân cậu chính là thổ hào giá trị hàng tỉ đấy, chị Toa của cậu là một người nghèo, có thể tiết kiệm một bữa nào hay bữa ấy chứ.
Tần Dương liếc mắt:
- Được, vì một bữa cơm mà chị Toa phải liều như vậy, làm người bản địa, bữa tối nay tôi để tôi đi! Huống chi chắc chắn địa điểm mà chị tìm được cũng là địa điểm để lừa khách du lịch thôi, muốn ăn lẩu hơi thịt nhúng chân chính chính tông thì tôi dẫn chị đi ăn, nhưng phải xuất phát sớm, Kinh Thành ùn tắc giao thông nghiêm trọng lắm, vả lại không đặt bàn trước, đi muộn sẽ không còn chỗ đâu!
Miêu Toa đương nhiên không cần khách khí với Tần Dương, cô đương nhiên không quan tâm chuyện mời khách, mà là thưởng thức sự vui vẻ khi đánh thổ hào Tần Dương này.
- Được, trong khoảng thời gian này tôi có thể giao cho cậu, cậu cũng đừng bạc đãi tôi đấy!
Tần Dương không nói gì, kéo theo vali hành lý rời đi.
Gian phòng ngay cách vách với phòng của Miêu Toa, là một căn phòng lớn với hai phòng ngủ, nhưng Miêu Toa hiển nhiên cũng biết hai người chung quy chắc chắn cũng sẽ cùng ngủ một giường, hoặc cho dù biết thì cô cũng không thèm để ý tới.
Tần Dương và Tư Đồ Hương nghỉ ngơi hai giờ đồng hồ, sau đó đi cùng với Miêu Toa và Tưởng Vi xuống tầng.
Tưởng Vi tự động đi tới bãi đỗ xe khởi động xe, Tần Dương, Tư Đồ Hương và Miêu Toa đứng ở ngoài cửa chờ đợi, trên khuôn mặt Miêu Toa đeo khẩu trang, cách ăn mặc như vậy trong thời tiết lạnh giá ở Kinh Thành là rất bình thường, cũng không bị người khác chú ý tới.
Tần Dương đội sẵn mũ lưỡi trai, vành nón được kéo xuống hơi thấp.
Mặc dù Tần Dương không phải ngôi sao lớn, nhưng giống như lời Miêu Toa nói, ở thời điểm đầu sóng ngọn gió như hiện nay, mức độ được chú ý của hắn cũng không hề thấp, hơi che chắn một chút vẫn tốt hơn, huống chi tháng mười hai ở Kinh Thành đã sớm có tuyết rơi, gió thổi như dao găm rét lạnh tới thấu xương.
Ngay khi ba người đang đứng đợi xe ở cửa, đồng thời nói chuyện phiếm, thì trong một quán cà phê cách đó không xa, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai mặc áo lông thông qua cửa sổ kính trong suốt sau khi nhìn thấy ba người bên đường liền thu lại ánh mắt, nhìn màn hình laptop đang được mở trên bàn.
Gã đàn ông cầm con chuột ấn kích vài cái, mấy tấm hình được gửi đi.
Trên tấm ảnh rõ ràng chính là ảnh chụp của Tần Dương và Tư Đồ Hương.
Tưởng Vi nhanh chóng lái xe xuất hiện ở cửa ra vào, ba người Tần Dương leo lên xe, nhanh chóng biến mất ở đằng xa.
Gã ngồi trong quán cà phê cầm lấy điện thoại trên mặt bàn, bấm gọi một dãy số điện thoại, lạnh lùng nói:
- Tần Dương và Tư Đồ Hương đã vào ở khách sạn, trước mắt đang cùng đi ra ngoài với Miêu Toa và trợ lý của cô ta.
- Được!
Trong một căn nhà hẻo lánh, một gã với khuôn mặt âm lãnh đang ngồi, trên mặt của gã có một vết sẹo rất dài, vết sẹo này trông qua dường như mới bị thương chưa quá lâu, trông qua còn có vệt đỏ tươi nhìn thấy mà phải giật mình, vết sẹo rất dài đã phá hoại nửa gương mặt của gã.
Trong đôi mắt của gã hừng hực bùng lên sự oán độc hung ác, gã đặt điện thoại trong tay xuống, tầm mắt nhìn mặt bàn gỗ rắn, một tấm ảnh vừa vặn được bày trước mặt gã, trên bức ảnh là Tần Dương đang nhìn màn hình nở nụ cười ấm áp như tắm gió xuân.
Ánh mắt gã nhìn chằm chặp bức ảnh, trong mắt thể hiện sự hung ác, dường như không hề chớp mắt một chút nào.
Trong tay gã bỗng nhiên xuất hiện một con dao sắc bén, con dao trong tay gã đột ngột lật chuyển một cái, rồi đâm xuống nhanh như tia chớp, vừa vặn đâm trúng trên cổ Tần Dương, cắm sâu xuống bàn gỗ ba phân.
Gã ngước mắt lên, cầm điện thoại, bấm gọi một dãy số.
- Tần Dương đã tới Kinh Thành, người mà ông đã đáp ứng với tôi khi nào mới tới?
Trong điện thoại vang lên giọng nam trầm lắng:
- Chuyện này cậu có người của Lôi Thần giúp rồi, vì sao còn muốn lôi kéo tôi nữa?
Trên khuôn mặt của gã mặt sẹo xuất hiện nụ cười nhe răng lạnh lùng nói:
- Bởi vì tôi biết lai lịch của ông, Văn Ngạn Hậu, nếu như ông không dùng toàn lực giúp tôi báo thù, tôi sẽ tiết lộ tất cả về ông ra bên ngoài, đến lúc đó mọi người một đao đứt đôi!