Chương 1269: Rút thưởng may mắn lớn
Trong một quán lẩu hơi thịt nhúng nóng hầm hập ở một con ngõ nhỏ vắng vẻ.
Quán ăn này không tính là quá nhỏ, cũng có mười mấy cái bàn, nhưng bàn nào cũng ngồi đầy người, ở vị trí cửa ra vào vẫn còn có người đang ngồi chờ.
- Ừ, ăn ngon thật đấy, quả nhiên là người bản địa, quán ăn ở nơi vắng vẻ như vậy mà cũng tìm được!
Miêu Toa gắp một miếng thịt cho vào trong miệng, khen không hết lời, ăn ngon tới mức hai mắt đều híp lại, vẻ mặt vui sướng thích thú.
Tưởng Vi và Tư Đồ Hương cũng đều dùng vẻ mặt tán thưởng, hiển nhiên rất thỏa mãn khi được Tần Dương dẫn tới ăn ở quán này.
Tần Dương cười nói:
- Quán này ít nhất đã mở được hơn hai mươi năm rồi, trước kia khi tôi còn nhỏ thường tới đây ăn, khi đó vợ chồng ông bà chủ vẫn còn là một cặp trẻ tuổi đấy, hiện giờ đã là trung niên rồi, buôn bán vẫn tốt như trước kia!
Ánh mắt Miêu Toa nhìn tới người đàn ông trung niên đang đứng ở cửa phòng bếp, lại nhìn lướt qua người phụ nữ trung niên đang ngồi sau quầy bàn gỗ cạnh cửa ra vào, mỉm cười nói:
- Cả đời kiên quyết làm một việc, rất tốt!
Tần Dương cười nói:
- Thật ra ông chủ nơi này còn có câu chuyện xưa được người ta bàn tán say sưa đấy.
Miêu Toa vừa nghe thấy như vậy lập tức tỉnh táo tinh thần:
- Chuyện xưa? Nói nghe một chút xem nào?
Tần Dương bật cười, hơi thấp giọng nói một chút:
- Bà chủ này nghe nói có gia cảnh rất ưu tú, ông chủ xuất thân từ nông thôn, hai người là bạn thời đại học, đều hấp dẫn lẫn nhau, cuối cùng yêu nhau, sau khi tốt nghiệp, nhà của bà chủ sắp xếp hôn sự cho bà ấy, đối phương là con cháu của quan lớn, nhưng bà chủ không chịu, cuối cùng hai ông bà chủ cùng bỏ trốn tới Kinh Thành...
Hai mắt Miêu Toa tỏa sáng:
- Oa, bỏ trốn vì yêu sao?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, ông chủ xuất thân là người nông thôn Nội Mông, ở quê am hiểu chế biến thịt dê, từ nhỏ đã làm không ít, tay nghề không hề kém, hai người thương lượng dùng tiền tiêu vặt tích lũy nhiều năm của bà chủ thuê một cửa hàng nhỏ cũ, mua bốn, năm cái bàn lớn mở quán thịt dê này...
- Vì tay nghề của ông chủ mà mặc dù quán nhỏ, thịt dê lại được chọn lựa chính tông, hương vị rất được, buôn bán đặc biệt tốt, sau khi làm được hai năm tiết kiệm được một số tiền, cặp đôi cũng thuê luôn cửa hàng bên cạnh, mở một quán kinh doanh, cuối cùng sau khi kiếm được đủ tiền, cả hai cùng mua lại cả nơi này, làm lớn hơn một chút, cuối cùng sửa thành cái dạng như hiện giờ, từ đó vẫn luôn làm ăn cho tới bây giờ.
- Nghe nói bọn họ tới đây âm thầm kết hôn, sau đó sinh con rồi mới gặp trưởng bối hai nhà, nghe nói bên nhà gái lần đầu tiên tới gặp vô cùng tức giận, đập phá mấy cái bàn ở đây, nhưng ván đã đóng thuyền, bên nhà gái cũng hết cách, chẳng qua nghe nói vì tức giận mà rất ít khi qua lại...
- Vì cửa hàng của bọn họ vẫn luôn ở đây, chưa từng thay đổi di chuyển đi nơi khác, người sống ở đây đều là người dân đã sống định cư lâu, là hàng xóm láng giềng, cho nên chuyện đã xảy ra ở đây mọi người đều biết, trong lòng mọi người cũng vô cùng bội phục với quyết định ban đầu của ông bà chủ nhà này.
- Con của bọn họ cũng rất cố gắng, nghe nói hiện giờ đang học ở đại học Thanh Hoa...
Ánh mắt Miêu Toa một lần nữa liếc nhìn tới người phụ nữ trung niên ngồi sau quầy, tuổi tác khoảng bốn mươi, sóng tóc uốn xoăn, mặc thân áo len đen cao cổ, không phải rất đẹp, nhưng dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, có phần khí chất thư hương, dường như có chút không hợp với quán thịt dê nóng hổi này, nhưng dường như lại hài hòa một cách kỳ lạ.
- Một phần thịt dê ngon phối hợp với một câu chuyện tình xưa ngọt ngào, giá trị của bữa cơm này không uổng chúng ta đã chạy xa như vậy tới đây!
Miêu Toa khẽ cảm thán một câu, sau đó bưng chén rượu trước mặt lên:
- Tới, vì câu chuyện đẹp kia, vì phần thịt dê này, cạn một chén!
Tưởng Vì còn phải lái xe nên chỉ có Tần Dương và Tư Đồ Hương cùng uống. Tần Dương buông cái chén trong tay xuống, cười nói:
- Vậy buổi hòa nhạc đã sắp xếp thế nào rồi?
Miêu Toa cười nói:
- Trong hai ngày này các cậu nghỉ ngơi, đi chơi khắp nơi đi, tối mười bốn tập luyện trước, phần của cậu cũng không nhiều, tối mười bốn cùng đi là được.
Tần Dương ừ một tiếng, hắn cũng không có tâm trạng kích động hay bất an gì, dù sao hắn cũng là người từng gặp tràng cảnh lớn rồi, đánh đàn piano cũng chỉ là việc ngựa quen đường cũ mà thôi.
- Đúng rồi, cậu đã dự định chuẩn bị đánh khúc nhạc nào chưa?
Tần Dương đã sớm có tính toán với chuyện này, nên cười nói:
- Đã chuẩn bị xong, khi nào luyện tập thì chị sẽ biết.
Miêu Toa không hề nghi ngờ với thực lực đánh đàn piano của Tần Dương. Có thể so sánh ngang bằng với ngôi sao thế hệ mới, đạt được hạng nhất tổ đề cử của Trung Quốc, thực lực của hắn trong thế hệ trẻ tuổi chắc chắn nổi danh.
Miêu Toa nhớ tới một chuyện, lấy điện thoại di động của mình ra, cười hì hì nói:
- Đến đây chụp một cái, đăng lên weibo, trước kia còn giấu thân phận, lần này thì không cần giấu nữa rồi!
Tần Dương cười nói:
- Được, vậy tôi đăng một cái đi, kéo nhân khí tới giúp!
Miêu Toa chớp mắt nói:
- Lần này hai người cậu tới đây, trước kia tôi đã nghĩ cậu có bạn bè người thân nào muốn tới, còn chuẩn bị cho cậu mười vé hàng đầu đấy.
Tần Dương bật cười nói:
- Cha mẹ tôi đều ra ngoài du lịch thế giới rồi, ở Kinh Thành tôi ngược lại không có bạn bè gì, như vậy đi, mười vé này cho tôi đi, tôi làm rút thưởng trên weibo, thế nào?
Miêu Toa không để ý chút nào cười nói:
- Được, dù sao cũng là tặng cho cậu, tùy cậu muốn làm thế nào thì làm, mười vé có đủ không, không đủ cứ nói, tôi kiếm thêm cho cậu một ít.
Tần Dương cười nói:
- Bình thường cũng có ý nghĩa rồi, chẳng qua tôi tự mua vé không tính là xóa vé chứ.
Miêu Toa tò mò hỏi:
- Cậu còn muốn mua vé? Cũng dùng để rút thưởng sao?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, lúc trước khi ở Hàn Quốc đánh cuộc với người ta, tất cả mọi người đã ủng hộ tôi rất nhiều rồi, chơi rút thưởng một lần tính là một phúc lợi nhỏ đi.
Miêu Toa giật mình, cười ha hả nói:
- Được, cậu muốn bao nhiêu, không nhiều lắm thì bên tôi cho cậu là được.
Tần Dương khoát tay, quay đầu nói với Tư Đồ Hương:
- Hương Hương, cô mua giúp tôi một trăm vé, cố gắng mua số ghế tốt, phải liền kề nhau.
Tư Đồ Hương gật đầu:
- Được!
Miêu Toa cũng không khách khí với Tần Dương:
- Được rồi, một trăm vé quả thật trong tay tôi không có nhiều như vậy, coi như cậu cổ động cho sư tỷ rồi, về tôi lại mời ăn cơm. Chị Vi, chị giúp tôi liên lạc với bên công ty bán vé một chút, chứng thực một chút.
Việc này cũng không phức tạp, vé có công ty chuyên bán vé, có người nội bộ ở đây, mua vé chẳng qua chỉ là gọi một cuộc điện thoại mà thôi.
Tưởng Vi lập tức đặt đũa xuống, đi sang một bên, gọi một cú điện thoại, nhanh chóng về lại bàn:
- Đã liên lạc xong, một trăm vé khu A, cách sân khấu khá gần, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi.
Tần Dương thấy vé đã xác nhận đúng chỗ, liền cười nói:
- Được, vậy tôi đăng một bài weibo, Hương Hương!
Tần Dương và Miêu Toa ngồi dựa sát cùng nhau, để Tư Đồ Hương chụp một bức, ở giữa là một nồi lẩu thịt dê nhúng nóng hôi hổi.
- Đã tới Kinh Thành, cùng đi ăn thịt dê nhúng chân chính với chị Toa, nghe câu chuyện tình yêu thuần Kinh Thành! Ngày 15 tháng 12, Tổ chim, chúng ta không gặp không về!
Cảm ơn mọi người khoảng thời gian trước đã ủng hộ tôi, hiện giờ có mười vé khu VIP và một trăm vé khu A vào buổi hòa nhạc, rút thường khi chia sẻ/bình luận, mười hai giờ đêm mai hết hạn rút thưởng, bạn nào rút trúng nếu như ở nước ngoài không thể tới tận nơi, vé có thể tặng lại cho người thân bạn bè của mình!