Chương 1300: Chị Đồng... cô ấy đang yêu ai?
Khi Tần Dương bước vào phòng bệnh, Tiết Uyển Đồng đã được đặt nằm yên ổn trên giường bệnh, lông mày hơi nhíu lại, dáng vẻ này khiến người nhìn không kiềm chế được cảm thấy đau lòng.
Lâm Phương đang canh giữ trước giường bệnh, nhẹ nhàng cầm lấy tay của Tiết Uyển Đồng, ánh mắt ngập tràn sự lo lắng.
Tần Dương bước vào trong phòng, rón rén đi tới bên giường bệnh.
Lâm Phương quay đầu, có chút lo lắng hỏi:
- Tiểu Tần, Tiểu Đồng thật sự không có chuyện gì chứ?
Tần Dương trả lời khẳng định:
- Thật sự không sao, đầu cô ấy khi bị té ngã va đập mạnh, có máu tụ, mặc dù đã làm phẫu thuật, nhưng vẫn còn nghỉ ngơi khôi phục trong một khoảng thời gian mới có thể tỉnh lại, dì Lâm, dì không cần lo lắng.
Lâm Phương nghe được lời đảm bảo của Tần Dương một lần nữa rốt cuộc mới thở dài nhẹ nhõm:
- Không sao là tốt rồi, nếu không dì không biết phải làm sao nữa, Tiểu Tần, may mắn có con.
Tần Dương an ủi:
- Dì Lâm, ban ngày dì làm ở quán đã vất vả rồi, phòng bên cạnh có giường trống, con báo với y tá một tiếng, dì sang bên đó nằm ngủ đi, con ở đây canh giữ là được rồi.
Lâm Phương cảm kích nhìn Tần Dương:
- Tiểu Tần, ban ngày con cũng phải đi làm, hôm nay còn là hết năm, dì lại gọi con tới đây...
Tần Dương cười nói:
- Con đều ngồi khám bệnh thôi, không mệt mỏi gì cả, hơn nữa con là người trẻ tuổi, ngày thường vốn cũng ngủ rất muộn, đều không phải người ngoài, dì Lâm cũng đừng khách khí với con.
Lâm Phương nhìn Tần Dương trước mặt này, tâm trong trong phút chốc vô cùng phức tạp.
Gặp được Tần Dương là may mắn của mẹ con Lâm Phương, nếu không gặp được Tần Dương, chắc hẳn hiện giờ hai mẹ con bọn họ cũng vẫn phải chịu bị gã đàn ông mê cờ bạc kia ức hiếp và liên lụy, nhưng cũng vì Tần Dương âm thầm giúp đỡ như Xuân Vũ mới khiến Tiết Uyển Đồng trong lúc lơ đãng đã yêu Tần Dương sâu đậm tới mức không cách nào tự kiềm chế được, Lâm Phương làm người mẹ nhìn thấy mà đau lòng.
Lúc trước Lân Phương đã yêu phải một kẻ khốn kiếp, phải bồi thường bằng chính quãng thời gian tốt đẹp nhất của bản thân, hiện giờ Tiết Uyển Đồng đã yêu một người đàn ông vô cùng ưu tú, nhưng người đàn ông này đã có bạn gái rồi.
Có lẽ, đây là số mệnh chăng?
Chẳng lẽ con gái của mình nhất định cả đời này đều phải dây dưa không rõ với người đàn ông này sao?
Hắn có bảo vệ được cho con gái của mình, bảo vệ được cho người phụ nữ của hắn, để con bé không bị ức hiếp, để con bé được hạnh phúc không đây?
Lâm Phương đã trải qua một cuộc hôn nhân tan nát, càng hiểu được sâu sắc hơn chuyện một người đàn ông yêu thương mình quan trọng hơn nhiều so với tờ giấy kia. Tờ giấy kia là một loại trách nhiệm, nhưng có đôi khi thậm chí cũng là một loại xiềng xích, ít nhất những lời này Lâm Phương không nói được với con gái của mình, vì chính bản thân Lâm Phương cũng không biết tương lai sẽ như thế nào.
Lâm Phương vừa sợ hãi vừa lo lắng.
Mình thật sự vô cùng thỏa mãn đối với Tần Dương, bất kể là chuyện gì Tần Dương đều trợ giúp mà không phản đối gì, lớn tới mức thậm chí còn lấy ra chục triệu đưa cho Tiết Uyển Đồng làm việc cô thích, để dỗ cô vui vẻ, hay nhỏ như lấy lại công bằng từ bọn lưu manh ăn chùa, bảo vệ quán nhỏ của mình bình an.
Tiết Uyển Đồng bị thương, chỉ một cú điện thoại mà hắn đã lập tức chạy tới, đích thân xông vào phòng phẫu thuật giúp cấp cứu con gái của mình, hiện giờ còn không hề do dự gánh trách nhiệm gác đêm, không hề tỏ vẻ kiêu ngạo của một ông chủ hàng tỉ hay ngôi sao gì.
Trong lòng Lâm Phương khẽ thở dài một hơi, cũng chính bởi vì Tần Dương làm tốt như vậy, hoàn mỹ tới như vậy, cho nên dù Lâm Phương là mẹ của Tiết Uyển Đồng thì cũng không mở miệng bảo tàn nhẫn bảo Tiết Uyển Đồng rời xa Tần Dương được.
- Tiểu Tần, con nói xem Tiểu Đồng này đang yên đang lành sao lại té ngã từ trên tầng xuống được? Ngày thường con bé ra ngoài chưa bao giờ uống say như vậy...
Tần Dương trấn an nói:
- Việc này con sẽ điều tra rõ ràng, dì cứ giao toàn quyền cho con đi, nếu như có người làm hại chị Đồng thành như vậy, con tuyệt đối sẽ khiến gã phải chịu hình phạt thích đáng.
Lâm Phương biết được năng lực của Tần Dương, vui mừng gật đầu:
- Tiểu Tần, việc này đã làm phiền con rồi.
- Không phiền, chị Đồng bị ức hiếp như vậy, con đương nhiên sẽ không khoanh tay ngồi nhìn.
Tần Dương hứa hẹn một câu, do dự một chút, không kiềm chế được thử hỏi:
- Dì này, trước đó Đường Na có nói chị Đồng có chuyện không vui trong lòng, dì có biết là chuyện gì không, là phải chịu ủy khuất trong công việc sao, con hỏi cô ấy thì cô ấy không chịu nói với con...
Trong lòng Lâm Phương cười khổ, sao nó nói với con được?
Chẳng lẽ nói cho con biết người nó yêu là con, không cách nào tự kiềm chế được sao? Nói cho con biết nó phiền muộn, không vui là vì thích con, cũng không thể nói rằng chỉ có một mình nó nhớ nhung trong đau khổ?
Chỉ có điều đã nói tới đây rồi, chung quy vẫn là con gái của mình, Lâm Phương vẫn quyết định dò hỏi thái độ của Tần Dương một chút.
- Tiểu Tần, nghe nói con có bạn gái rồi?
Tần Dương sửng sốt một chút, không biết vì sao Lâm Phương bỗng nhiên hỏi hắn vấn đề này, nhưng vẫn thản nhiên trả lời:
- Đúng vậy.
Quả nhiên có rồi.
Lâm Phương mỉm cười nhìn Tần Dương:
- Con dự định kết hôn với cô bé đó?
Nếu như chỉ là một sinh viên bình thường, Lâm Phương chắc chắn sẽ không hỏi vấn đề này, nhưng năng lực và mức độ thành thục của Tần Dương đã sớm vượt qua tuổi tác của bản thân, căn bản không thể đối đãi coi hắn là một sinh viên chưa vào đời được.
Trong lòng Tần Dương càng có chút buồn bực, lúc này hỏi mình như vậy có phải có chút kỳ quái không?
Mặc dù nghi ngờ, nhưng Tần Dương vẫn trả lời khẳng định, không hề do dự:
- Ừm, sẽ.
Lâm Phương khẽ nói:
- Cô bé kia nhất định rất ưu tú, cũng rất hạnh phúc.
Tần Dương sờ lên cái mũi:
- Ừm, cô ấy rất ưu tú.
Lâm Phương do dự, cuối cùng vẫn quyết định tiết lộ một chút. Lâm Phương biết tính cách của con gái mình, sợ rằng sẽ vĩnh viễn để trong lòng, vĩnh viễn sẽ không nói ra khỏi miệng được đi.
- Gần đây tâm tình con bé không tốt là vì có một người theo đuổi nó...
Tần Dương sửng sốt một chút, thần sắc trong nháy mắt trở nên phức tạp:
- Con ngược lại không nghe chị Đồng nói, đến cả dì cũng đã biết rồi, quan hệ của hai người họ hẳn không tồi nhỉ?
Khi Lâm Phương nói ra câu nói kia, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú Tần Dương, trên khuôn mặt của Tần Dương thể hiện phần phức tạp và mất tự nhiên kia, trong lòng Lâm Phương không hiểu thả lỏng hơn.
Tần Dương hẳn có chút tình cảm nam nữ với con gái của mình, dù sao hai người trước kia đến tình huống lõa thể thân mật cũng đã từng xảy ra, huống chi con gái của mình xinh đẹp, tính cách cũng tốt như vậy.
Biểu lộ kia của Tần Dương là vì hắn theo bản năng tâm lý thấy không thoải mái, hơi ghen sao?
Lâm Phương thở dài nói:
- Thật ra điều kiện của anh chàng kia cũng không tệ, tính cách cũng tốt, có thể nhìn ra được nó cũng thật lòng thích Tiểu Đồng, nhưng cũng vì chuyện này mà Tiểu Đồng mới phát hiện nó đã sớm vô thức yêu sâu đậm một người không cách nào kiềm chế được, đâu còn có thể chấp nhận sự theo đuổi của một người khác được đây...
Hai mắt Tần Dương hơi mở to, trong ánh mắt là sự kinh ngạc không che dấu được.
Đã sớm yêu một người rồi?
Không cách nào tự kiềm chế được?
Trái tim Tần Dương không hiểu sao đập nhanh hơn hai phần:
- Chị Đồng... đã yêu ai rồi?
Lâm Phương thở dài, yên tĩnh nhìn Tiết Uyển Đồng đang nằm trên giường, đáp không cần hỏi:
- Con bé này tính cách mềm yếu, nhưng rất có chủ kiến của bản thân, có đường biết rõ không đi được tới cuối cùng, nhưng con bé vẫn cố chấp chìm đắm đi như cũ, không quan tâm... Haizz, có lẽ dì già rồi, chuyện của người trẻ tuổi dì cũng không quản được...