Chương 1301: Lòng người hiểm ác
- Vậy được rồi, Tiểu Tần, hôm nay dì đã bận rộn trong quán cả ngày, quả thật có hơi mệt mỏi, dì sang nằm giường phòng bên cạnh một lát... Con có chuyện gì thì gọi dì, lát nữa dì dậy sang thay con.
Tần Dương cười nói:
- Dì cứ yên tâm ngủ đi, con là người tu hành, ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức chính là nghỉ ngơi, cho dù một đêm không ngủ cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Lâm Phương ừ một tiếng, rời khỏi phòng bệnh, đi tới phòng cách vách nghỉ ngơi trên chiếc giường trống.
Tần Dương nhìn theo bóng lưng dần biến mất ở cửa của Lâm Phương, nụ cười hơi có phần gượng ép trên khuôn mặt chậm rãi biến mất, ánh mắt một lần nữa nhìn tới Tiết Uyển Đồng, cắn môi, hàng lông mày hơi nhíu lại.
Người Lâm Phương nói tới là hắn sao?
Lâm Phương không trả lời câu hỏi của hắn, nhưng ánh mắt kia nhìn hắn rất phức tạp, có cảm kích, có vui mừng, có bất lực, nhưng phần nhiều dường như lại là một loại ánh mắt... mẹ vợ xem mắt con rể vậy.
Nếu không phải hắn, vì sao Lâm Phương bỗng nhiên hỏi thăm hắn có bạn gái hay không, hỏi thăm hắn có kết hôn hay không, chuyện đó thì có liên quan gì tới Lâm Phương?
Sau khi nghe thấy câu trả lời khẳng định của hắn, biểu lộ khi đó của Lâm Phương có chút phức tạp.
Chị Đồng, là tôi à?
Khó trách ngày đó chị bỗng nhiên rơi nước mắt không ngừng được, có gắng ngừng cũng không được, khuyên bảo cũng không được...
Khó trách chị buồn bực không vui đi uống rượu giải sầu, là vì loại chuyện như vậy căn bản không cách nào thổ lộ ra được sao?
Nếu là chuyện khác, chị có thể thổ lộ hết với tôi, tôi có thể giải quyết giúp chị, nhưng chuyện này chị sao có thể thổ lộ với tôi được đây?
Dì Lâm nói rất đúng, tính cách của chị mềm yếu, nhưng thật ra rất có chủ kiến, dựa theo tính tình của chị chỉ sợ chị sẽ mãi mãi không thổ lộ tiếng lòng của chị với tôi phải vậy không?
Tần Dương ngồi xuống trước giường, ánh mắt dịu dàng nhìn Tiết Uyển Đồng, vươn tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại có phần lạnh buốt của Tiết Uyển Đồng.
- Chị Đồng...
Tâm trạng của Tần Dương thật ra cũng có chút phức tạp.
Nếu nói giữa hắn và Tiết Uyển Đồng không có chút tình cảm nam nữ nào, như vậy hình như có chút giả tạo, chẳng qua hắn vẫn luôn khống chế con đường mà mình đã lựa chọn bước đi, dù sao hắn cũng đã có bạn gái, thậm chí còn có tình nhân, hắn không muốn liên lụy tới Tiết Uyển Đồng, nhưng hắn không ngờ Tiết Uyển Đồng đã hãm sâu không cách nào tự kiềm chế được nữa rồi.
Xử lý chuyện này như thế nào đây?
Tần Dương âm thầm thở dài, tạm thời ném vấn đề này ra sau đầu, tất cả chờ tới khi Tiết Uyển Đồng tỉnh rồi nói tiếp.
Tần Dương giơ cổ tay nhìn đồng hồ, lúc này đã là mười một giờ đêm rồi.
Hiển nhiên không về cùng đón năm mới được rồi.
Tần Dương thu tay về, nhẹ bước ra khỏi cửa phòng bệnh, lấy di động ra bấm gọi số điện thoại của Hàn Thanh Thanh.
- Chị Đồng ra sao rồi, không sao chứ?
Tần Dương khẽ nói:
- Phần đầu của chị ấy phải làm phẫu thuật, máu tụ đã loại bỏ hết, tạm thời không sao, nhưng người vẫn còn đang hôn mê, chưa tỉnh lại.
Hàn Thanh Thanh thở dài một hơi, bỗng nhiên nghi ngờ hỏi:
- Không sao là tốt rồi, nhưng sao chị ấy có thể té ngã từ trên tầng xuống một cách khó hiểu như vậy được?
Tần Dương thoáng do dự một chút, nhẹ giọng giải thích:
- Chị ấy bị người khác hãm hại, có kẻ nhìn trúng chị ấy, hạ thuốc chị ấy, chuốc say rồi đưa chị ấy về nhà muốn làm nhục chị ấy, chị ấy thà chết cũng không chịu, nhảy từ trên tầng ba xuống...
Hàn Thanh Thanh chấn động:
- Hả, là ai mà lại hèn hạ như vậy?
Tần Dương kể lại đại khái quan hệ giữa Đường Na và Jack một lần, khẽ thở dài nói:
- Lòng người hiểm ác, em ngày thường cũng phải cẩn thận một chút. Bạn gái của anh xinh đẹp như vậy, anh cũng không muốn em gặp phải chuyện như vậy đâu.
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng:
- Còn là bạn học cũ đấy, thật sự là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, điều này thật sự khiến người khác khó lòng phòng bị được. Lát nữa anh còn về không?
Tần Dương áy náy trả lời:
- Dì Lâm cũng ở đây, nhưng dì ấy đã bận bịu trong quán cả ngày rồi, tuổi cũng đã lớn, anh bảo dì ấy đi ngủ một giấc, anh ở lại nhìn chị Đồng... Thanh Thanh, sợ rằng không thể đón năm mới với em rồi.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Không sao, đón năm mới cũng chỉ là một ngày bình thường trong cuộc sống mà thôi, anh chăm sóc chị Đồng cho thật tốt, sáng ngày mai em tới thăm chị ấy, thuận tiện mang bữa sáng cho anh.
- Được!
Tần Dương cúp điện thoại xong, cảm nhận được Hàn Thanh Thanh rất trân trọng tình yêu của mình, nghĩ tới chuyện của Tiết Uyển Đồng, trong lòng Tần Dương thở dài.
Vẫn nên tìm cơ hội nói chuyện với Tiết Uyển Đồng đi.
Luôn giấu ở trong lòng cũng không phải chuyện tốt, việc này bất kể kết quả có ra sao thì cũng phải giải quyết.
Tần Dương trở lại ngồi xuống bên giường bệnh, ngẫm nghĩ, cầm lấy di động, biên soạn gửi đi cho Thược Dược một tin nhắn, nội dung rất đơn giản, điều tra về Jack Nader một chút, Tần Dương muốn tất cả tư liệu về kẻ này.
Mấy người Tần Dương, Thược Dược là người của Long Tổ, bọn họ có quyền hạn cụ thể nhất định trong Long Tổ, ví dụ như điều tra người nào đó, có rất nhiều thứ đối với người ngoài mà nói rất khó hỏi thăm được, nhưng ở Long Tổ, trừ phi đối tượng bị điều tra rất có phương pháp che dâu bản thân, nếu không tất mọi thứ đều sẽ bị điều tra ra rõ ràng.
Jack khẳng định phải xử lý, nhưng Tần Dương vẫn muốn hỏi thăm rõ ràng gốc rễ của gã trước, xác định nên hành động thế nào. Trước đó Đường Na từng nói, gia tộc của Jack hình như rất có phân lượng, vậy thì Tần Dương đương nhiên sẽ càng cần ra tay bí mật hơn, không muốn để người khác biết, tránh gây ra phiền toái không cần thiết.
Tần Dương ngồi dựa trên ghế, nhắm mắt lại lẳng lặng thư giãn, cũng không biết qua bao lâu, trên giường bỗng nhiên truyền tới tiếng vang nhỏ.
Tần Dương mở mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt nhìn sang của Tiết Uyển Đồng.
Ánh mắt của hai người gặp nhau trong không trung.
Trong mắt Tiết Uyển Đồng vẫn còn sự sợ hãi, bối rối và nghi ngờ, nhìn giống như nai con bị thương, nhưng khi ánh mắt sợ hãi kia nhìn thấy Tần Dương lập tức bình tĩnh lại. Cô đảo mắt nhìn xung quanh:
- Chị... đây là bệnh viện?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Đúng vậy, chị đang ở bệnh viện thành phố số một, sau khi chị ngã từ trên tầng ba xuống, Đường Na gọi xe cấp cứu đưa chị tới bệnh viện, đã phẫu thuật rồi, mẹ của chị cũng đang ở đây, dì ấy nghỉ ngơi ở phòng cách vách... Chị có cảm thấy không thoải mái ở đâu hay không?
Tiết Uyển Đồng cắn môi:
- Chị đã xảy ra chuyện gì, vì sao chị không nhớ được quá rõ ràng, chỉ nhớ mơ hồ một số hình ảnh...
Tiết Uyển Đồng thể hiện vẻ mặt như đang cố gắng nhớ lại, bỗng nhiên sắc mặt của cô lập tức thay đổi:
- Gã đàn ông đó... A, đầu đau...
Thấy biểu tình hoảng sợ và đau đớn của Tiết Uyển Đồng, Tần Dương vươn tay kéo tay của Tiết Uyển Đồng, khẽ nói lời an ủi:
- Đừng sợ, có tôi đây, chuyện đã xảy ra tôi đều biết cả rồi, chị an tâm dưỡng thương, những chuyện khác giao cho tôi đi.
Hai tay của Tiết Uyển Đồng hơi run lên, cắn môi, cả khuôn mặt bỗng nhiên ửng hồng.
- Hình như chị ăn cơm uống rượu say với Đường Na, cô ấy đưa chị tới một chỗ...
Tần Dương khẽ nói:
- Giống như tôi đã nói với chị, gã đàn ông tên Jack kia không phải bạn trai của Đường Na, chỉ là ông chủ của cô ta, đương nhiên cũng là kim chủ của cô ta, cô ta vì ghen ghét chị xinh đẹp, ghen ghét khi còn đi học chị đoạt danh tiếng của cô ta, cho nên mới hạ thuốc trong bia...
Tiết Uyển Đồng kinh ngạc mở to hai mắt, ánh mắt thể hiện sự tức giận và xấu hổ:
- Cô ấy... vậy mà lại hạ thuốc chị?