Chương 1302: Tôi ôm chị đi qua đi!
- Sự việc đại khái chính là như vậy, tên Jack kia chị mặc kệ đi, tôi sẽ khiến gã phải hứng chịu hình phạt xứng đáng, chẳng qua Đường Na kia tôi nghĩ nên hỏi ý kiến của chị một chút...
Sau khi Tần Dương nói rõ ràng mọi chuyện cần thiết rồi khẽ hỏi ý kiến của Tiết Uyển Đồng, dù sao Đường Na vẫn là bạn học cũ của cô.
Thần sắc trên mặt của Tiết Uyển Đồng phức tạp, cô tuyệt đối không thể ngờ chính bạn học cũ của mình đen tối, hèn hạ như vậy, hạ thuốc cô, còn đưa cô lên giường của gã đàn ông xa lạ, lý do vậy mà chỉ vì đố kỵ, cho nên cô ta muốn phá hủy cô.
Có lẽ theo như suy nghĩ của cô ta, nếu như cô ngủ với ông chủ của cô ta, trở thành nô lệ của đồng tiền giống như cô ta, vậy thì cô ta sẽ không bao giờ cảm thấy không bằng cô nữa chăng?
Tiết Uyển Đồng nghe Tần Dương nói xong, trong lòng lại không quá tức giận, chỉ có bi thương.
Mặc dù quan hệ của cô và Đường Na khi còn đi học quả thật không tính là quá tốt, nhưng chung quy cũng là bạn học, bao năm không gặp, không phải nên thân thiết hơn sao, nhưng đã nhiều năm trôi qua, cô ta vẫn bị ám ảnh sự đố kỵ trước kia, còn dùng thủ đoạn ác độc như vậy hủy hoại cô...
Tiết Uyển Đồng trầm mặc rất lâu, sau đó thở dài một hơi nói:
- Thôi, nếu cô ta có thể dứt khoát gọi xe cứu thương tới cứu chị, cuối cùng vẫn chưa xấu tới mức không còn chút lương tâm nào, chung quy vẫn là bạn học cũ, tha cho cô ta một lần đi!
Tần Dương nhíu mày, nói khẽ:
- Nguyên nhân lớn nhất cô ta gọi xe cấp cứu chính vì người cuối cùng tiếp xúc với chị chính là cô ta, là cô ta đưa chị đã say tới nhà của Jack, chị xảy ra chuyện, cô ta không tránh khỏi trách nhiệm, cô ta chỉ vì không muốn ngồi tù cho nên mới cứu chị, chưa chắc đã có bao nhiêu lòng tốt đâu...
Tiết Uyển Đồng duỗi ta nắm chặt lấy tay của Tần Dương:
- Bỏ qua cho cô ta, được không, chị nghĩ trải qua chuyện lần này cô ta có lẽ sẽ có sự thay đổi, cho cô ta một cơ hội đi?
Tần Dương trầm mặc nhìn Tiết Uyển Đồng, Tiết Uyển Đồng cũng kiên quyết nhìn Tần Dương, ánh mắt lộ rõ sự khẩn cầu.
Hai người đối mặt rất lâu, cuối cùng Tần Dương nhường trước, khẽ thở dài:
- Chị đấy, trái tim quá nhân từ rồi, sau này còn không bị người ta bán đứng còn giúp người ta đếm tiền sao?
Tiết Uyển Đồng lô kéo tay của Tần Dương, trong lòng sinh ra vô vàn cảm xúc vui mừng, khẽ nói:
- Cho dù chị bị người ta bán, cậu nhất định cũng sẽ tìm chị về đúng không?
Tần Dương không biết nên nói gì nhìn Tiết Uyển Đồng:
- Chị chính là đang ức hiếp tôi đúng không?
Tiết Uyển Đồng cắn môi, giọng điệu có phần yếu ớt, nhưng trong lúc lơ đãng có mấy phần làm nũng:
- Đúng vậy, chính là đang dựa vào cậu đấy... Ai bảo cậu là học trò của chị... đã từng?
Có lẽ bản thân Tiết Uyển Đồng cũng nhận ra lời của mình có phần hơi thân mật, vội vàng bổ sung một câu, chẳng qua rất có vẻ giấu đầu hở đuôi.
Trái tim của Tần Dương thoáng dâng trào gợn sóng, mỉm cười nói:
- Được rồi, ai bảo chị là cô giáo của tôi chứ, là chị Đồng của tôi chứ, cho dù chị bị bán tới chân trời góc bể thì tôi cũng sẽ tìm được chị về, lần này chị hài lòng chưa?
Tiết Uyển Đồng cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng, mặc dù lời này của Tần Dương thậm chí không coi là lời hứa hẹn giữa nam và nữ, nhưng trong lòng Tiết Uyển Đồng vẫn có cảm giác vui mừng tới mức như muốn nổ tung như cũ.
Cô lôi kéo tay của Tần Dương, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của Tần Dương, trong lòng sinh ra cảm giác lưu luyến, hi vọng có thể vẫn luôn nắm tay như vậy không cần buông ra.
Trước kia khi Tiết Uyển Đồng còn là cô giáo của Tần Dương, thật ra trong lòng cũng đã có tình cảm với Tần Dương, chỉ có điều cô dùng thân phận giáo viên khắc chế suy nghĩ trong lòng mình, sau đó rời khỏi trường học, cô bắt đầu làm việc ở quỹ từ thiện, lại lấy sự việc Tần Dương đã có bạn gái khắc chế bản thân, không để tâm tư bản thân nghĩ tới nữa.
Tình cảm giống như nước lũ có thể phá tan cánh cửa trái tim bất cứ lúc nào. Tiết Uyển Đồng khóa từng lớp khóa lên cánh cửa kia, đến hôm nay tình cảm trong trái tim cô bộc phát ra ngoài, tất cả ổ khóa trong nháy mắt tan vỡ, tình cảm tích lũy sau cánh cửa kia đã lâu tuôn trào như dòng thác, không cách nào cản lại được.
Hai người nhất thời đều không nói chuyện, bầu không khí có hơi yên tĩnh, trong sự yên tĩnh lại có mấy phần khác thường.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, khuôn mặt của Tiết Uyển Đồng vô thức đỏ hơn. Cô cúi đầu khẽ mở miệng nói:
- Mẹ của chị sao lại gọi điện cho cậu chứ?
Tần Dương cười nói:
- Tôi chính là tiểu thần y đấy, chị bị tương, còn ở bệnh viện thành phố số một, dì gọi điện thoại cho tôi không phải là chuyện rất bình thường sao.
Lúc này Tiết Uyển Đồng mới nhớ tới chuyện trong khoảng thời gian này Tần Dương khám bệnh ở bệnh viện thành phố số một, lập tức có chút tò mò hỏi:
- Cậu cũng cứu chữa giúp tôi nữa sao?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Có ra tay một chút ở trong phòng phẫu thuật.
Hai mắt Tiết Uyển Đồng sáng ngời nhìn Tần Dương:
- Nói như vậy thì cái mạng này của chị là cậu cứu về rồi?
Tần Dương cười giải thích:
- Tôi cũng không dám tự cho bản thân có công lao gì, bác sĩ Chương mổ chính, khi tôi đi vào thì anh ấy đúng lúc cần một bác sĩ khác hỗ trợ, tôi liền thay chân thôi.
- Ồ, cậu thật đúng là lợi hại, châm cứu Trung y, ngoại khoa Tây y cậu đều biết cả.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Trung Tây y kết hợp chứ sao.
Tần Dương hơi ngừng lại một chút, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Chị vừa phẫu thuật xong, vừa tỉnh lại, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều, ít động não, bớt nói chuyện, nghỉ ngơi nhiều cho khỏe đi, những chuyện khác có tôi đây rồi.
Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng, cắn môi:
- Chị ngủ rồi cậu có còn ở cùng chị không?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Đương nhiên vẫn ở cùng rồi, yên tâm, chị mở mắt ra vẫn có thể nhìn thấy tôi, cho dù không nhận ra tôi, chị nhất định cũng có thể nhìn thấy dì Lâm mà.
Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng tay của cô vẫn nắm lấy tay của Tần Dương, cũng không rút về, dường như lo lắng buông tay rồi Tần Dương sẽ chạy đi mất vậy.
Ánh mắt Tần Dương nhìn tới chỗ hai người đang nắm tay nhau, do dự một chút, cuối cùng vẫn không rút tay về, mà là thay đổi tư thế ngồi, để tay của mình được đặt thoải mái hơn một chút.
Hàng lông mi dài của Tiết Uyển Đồng run rẩy, không nói gì.
Phòng bệnh lại trở lại với bầu không khí yên tĩnh.
Qua một lúc lâu sau, Tần Dương phát hiện Tiết Uyển Đồng vẫn không ngủ, khuôn mặt còn ửng hồng, cắn môi, không kiềm chế được khẽ nói:
- Sao vậy, không ngủ được sao?
Tiết Uyển Đồng mở to hai mắt, ánh mắt không dám nhìn thẳng Tần Dương, thấp giọng nói:
- Chị muốn đi vệ sinh...
- Hả?
Tần Dương sửng sốt một chút, bỗng nhiên có chút xấu hổ đứng dậy:
- Ách, hay là tôi đi gọi dì Lâm tới đây, hoặc là tôi đi gọi y tá cũng được...
Tiết Uyển Đồng cắn môi nói:
- Đừng gọi mẹ chị, bà ấy đã bận bịu mệt mỏi ở quán cả ngày rồi, cậu đỡ chị đi ra nhà vệ sinh là được.
Tần Dương do dự một chút, quay đầu nhìn về hướng bồn cầu trong nhà vệ sinh, lại nhìn một cái chân được băng bó nẹp cẩn thận của Tiết Uyển Đồng.
- Tôi ôm chị qua đó đi, trong nhà vệ sinh là bồn cầu, ngồi xuống là được...
- Ừ!
Tiết Uyển Đồng đỏ mặt đáp ứng, chẳng qua giọng nói rất nhỏ.
Tần Dương vươn tay ra sau đầu của Tiết Uyển Đồng, một tay vòng dưới chân của cô, dễ dàng bế được cô lên đi về hướng nhà vệ sinh.
Tiết Uyển Đồng tựa trong lồng ngực của Tần Dương, tay trái giơ lên ôm lấy cổ của Tần Dương, cả khuôn mặt đã xấu hổ tới mức đỏ bừng như vải thiều rồi...