Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1293 - Chương 1303: Không Giống Ở Điểm Nào Chứ?

Chương 1303: Không giống ở điểm nào chứ?
 

Tần Dương cẩn thận đặt Tiết Uyển Đồng lên bồn cầu, sau đó liền bước ra khỏi phòng vệ sinh, kéo cửa lại.

- Xong rồi thì gọi tôi.

- Ừ!

Trong phòng vang lên những âm thanh sột soạt, chỉ chốc lát sau đã vang lên âm thanh nước chảy, âm thanh rất mạnh, xem ra khi nãy Tiết Uyển Đồng đã nhẫn nhịn không chỉ một chút, chẳng qua không dám nói thẳng mà thôi.

Rất lâu sau, tiếng nước biến mất, sau đó vang lên âm thanh bồn cầu xả nước.

Cảm thấy quá khó xử rồi.

Âm thanh khi nãy lớn tới mức khiến Tiết Uyển Đồng phải giật nảy mình, Tần Dương nhất định cũng nghe thấy được nhỉ?

Hắn còn là người tu hành, thính lực tốt hơn nhiều so với người bình thường...

Tần Dương đại khái hiểu được suy nghĩ trong lòng của Tiết Uyển Đồng, thật ra hắn cũng có chút ngượng ngùng, chẳng qua việc này khó nói cũng không thể nói, càng nói ra càng xấu hổ hơn, chỉ có thể không nhắc tới mà thôi.

- Bám chặt, lỡ như té ngã xuống đất tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu.

Tần Dương cúi người bế Tiết Uyển Đồng lên, đi ra khỏi phòng vệ sinh, cả người Tiết Uyển Đồng đều co rúc trong lòng Tần Dương, vẻ mặt thẹn thùng.

Tần Dương vừa bước ra đi được mấy bước thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, Lâm Phương xuất hiện trước cửa, nhìn thấy tư thế của hai người lúc này cũng phải ngây ra một lúc, ánh mắt lập tức trở nên có phần cổ quái.

Tần Dương lập tức xấu hổ, dì Lâm à, mỗi lần dì đều xuất hiện đúng lúc phải không?

Lúc trước vì để Tần Dương châm cứu được cho Tiết Uyển Đồng, quần áo Tiết Uyển Đồng cũng không mặ Lâm Phương cũng đúng lúc bước vào cửa, hôm nay cũng như vậy, sơm không đến muộn không tới, đúng lúc hắn đang ôm Tiết Uyển Đồng này thì tới...

- Ách, dì Lâm... chị Đồng tỉnh rồi, muốn đi vệ sinh, chân của chị ấy đi lại không tiện...

Theo bản năng Tần Dương giải thích một câu, trong lòng không hiểu sao cảm thấy chột dạ. Ôm con gái người ta ngay trước mặt người ta, tình cảnh này hình như quả thật có chút khiến người khác phải lúng túng.

Lâm Phương gật đầu, biểu lộ giống như cũng không giật mình hay bất ngờ gì, chỉ kinh ngạc vui mừng nhìn Tiết Uyển Đồng trong lòng Tần Dương:

- Tiểu Đồng, con đã tỉnh rồi?

Tiết Uyển Đồng vốn dĩ đang rất xấu hổ, ai biết được lại bị mẹ mình nhìn thấy, nhất là khi mẹ còn biết chuyện cô yêu Tần Dương, điều này càng khiến Tiết Uyển Đồng thẹn thùng hơn, đáp một tiếng, cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn Lâm Phương.

Tần Dương vội vàng bước nhanh tới ôm Tiết Uyển Đồng đi đến bên giường, cẩn thận đặt cô xuống giường.

Lâm Phương bước tới, ân cần hỏi thăm vết thương, cuối cùng còn hỏi cô vì sao ngã từ trên tầng xuống, Tiết Uyển Đồng do dự một chút rồi nói:

- Con cũng không rõ lắm, khi ấy hình như có hơi say rồi, mơ mơ màng màng...

Tiết Uyển Đồng vẫn không muốn để mẹ mình biết được sự thật. Bản thân cô khi biết được sự thật vừa tức giận vừa khổ sở, dù sao việc này đã có Tần Dương xử lý, việc gì còn phải khiến mẹ mình khổ sở theo chứ?

Dù sao có Tần Dương ở đây...

Trong lòng Tiết Uyển Đồng nghĩ tới đây, trái tim theo bản năng rung động, trong tiềm thức của cô đã tin tưởng và ỷ lại vào Tần Dương vô điều kiện rồi sao?

Chỉ cần có Tần Dương ở đây, tất cả rồi cũng sẽ không có vấn đề gì!

Không có khó khăn nào mà hắn không thể giải quyết được!

Lâm Phương hơi có chút hoài nghi nhìn con gái một chút, sau đó quay đầu nhìn Tần Dương, Tần Dương mỉm cười gật đầu với Lâm Phương.

Lâm Phương nghĩ tới lời Tần Dương đã hứa trước đó với mình, trong lòng cũng thoải mái hơn. Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, con gái đây sợ mình đau khổ trong lòng đây mà. Được rồi, Tần Dương sẽ không để cho con gái mình phải chịu ức hiếp oan uổng, như vậy mình vẫn không nên quản nhiều thì hơn.

Chuyện của người trẻ tuổi thì để tự bọn họ xử lý đi, nhất là trong điều kiện Tần Dương có đủ năng lực xử lý tốt tất cả mọi chuyện.

- Tiểu Tần, dì ngủ một giấc đủ rồi, tinh thần đã tốt hơn nhiều, tiếp theo đây để dì canh cho con bé đi, hay là cháu trở về nghỉ ngơi trước đi?

Tần Dương giơ cổ tay của mình lên nhìn, cười nói:

- Cũng đã rạng sáng rồi, buổi sáng con còn phải tới đây làm việc, chẳng muốn chạy tới chạy lui nữa, con sang phòng bên cạnh ngủ một chút là được rồi, sáng lại qua thăm chị Đồng.

- Được, vất vả cho con rồi, Tiểu Tần.

Tần Dương khiêm tốn trả lời:

- Dì khách khí rồi, nên làm thôi mà.

Ánh mắt Lâm Phương hơi xao động một chút, nên làm sao?

Sau khi Tần Dương rời đi, Lâm Phương ngồi bên giường, nhìn gương mặt đỏ bừng của con gái, khẽ thở dài:

- Con đấy, bị thương nặng như vậy, cũng vì nhìn thấy nó mà vui vẻ thành như vậy...

Tiết Uyển Đồng bị mẹ mình vạch trần tâm tư, lập tức xấu hổ, cũng may lúc này chỉ có mẹ ở đây, hơn nữa mẹ cũng biết tâm tư của mình, Tiết Uyển Đồng liền khẽ nói:

- Con nhìn thấy cậu ấy thật sự vui vẻ mà.

Tiết Uyển Đồng hơi ngừng lại một chút, dường như không kiềm chế được nhỏ giọng nói:

- Mẹ, mẹ không biết đâu, khi nãy cậu ấy nắm tay an ủi con, được nắm tay của cậu ấy rất có cảm giác an toàn.

Lâm Phương trừng mắt liếc nhìn Tiết Uyển Đồng:

- Con đấy, đã hãm sâu như vậy rồi, xem con sau này phải làm sao đây?

Tiết Uyển Đồng bật cười, trên khuôn mặt không có vẻ bất mãn nào:

- Sự việc sau này thì sau này hãy nói, ít nhất bây giờ con rất vui vẻ.

Lâm Phương thấy được thần thái động lòng người này trong mắt của Tiết Uyển Đồng, khẽ thở dài một hơi.

- Cho dù con muốn ở bên cậu ấy, cho dù mẹ không ngăn cản con, cho dù cậu rất quả thật cũng rất thích, rất thương con, nhưng bạn gái của cậu ấy thì sao, cô bé đó có chấp nhận con không?

Ánh mắt Tiết Uyển Đồng bỗng chốc tối sầm, ngón tay vô thức nắm chặt chăn, rất lâu sau Tiết Uyển Đồng mới hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói:

- Cho dù chỉ tiếp xúc giống như bây giờ thì con đã rất vui vẻ rồi, thi thoảng có thể gặp mặt một lần ăn bữa cơm, kéo tay, trò chuyện... Đúng rồi, mẹ, sao còn cảm thấy Tần Dương dường như có chút không giống với ngày trước nữa vậy?

Ánh mắt Lâm Phương hơi xao động:

- Không giống ở điểm nào chứ?

Tiết Uyển Đồng lắc đầu, biểu lộ có phần mơ màng:

- Con cũng không nói lên được, chính là cảm thấy hình như có chút không giống với trước kia, giống như cậu ấy càng gần gũi với con hơn một chút, à, đúng rồi, chính là loại cảm giác này, cậu ấy lúc đầu cầm lấy tay con an ủi, sau đó con cầm tay cậu ấy mà cậu ấy cũng không rút về, cậu ấy để mặc con nắm như vậy, nếu là lúc trước cậu ấy có lẽ sẽ mượn cớ rút tay ra...

Thần sắc trên khuôn mặt của Lâm Phương không thay đổi, nói:

- Con là người bị thương, cậu ta đương nhiên càng cần chiếu cố cho tâm tình của con, chiếu cố cho bệnh nhân chứ sao.

Tiết Uyển Đồng lắc đầu:

- Không, không phải như vậy... Mẹ, mẹ có phải đã nói gì đó với cậu ấy hay không?

Lâm Phương lắc đầu, phủ nhận không hề do dự chút nào:

- Mẹ không nói gì cả, khi nãy mải lo lắng cho con, còn đâu tâm tư nghĩ tới chuyện khác chứ.

Tiết Uyển Đồng ồ một tiếng, ngẫm nghĩ lại không yên lòng dặn dò:

- Mẹ, mẹ cũng đừng nói cho Tần Dương biết đấy, nếu không sẽ rất xấu hổ đấy.

Lâm Phương ừ một tiếng:

- Mẹ biết rồi, con cứ yên tâm đi, dưỡng thương cho tốt, không nên suy nghĩ nhiều, nhanh ngủ đi, mẹ ở bên cạnh với con.

Tiết Uyển Đồng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.

Lâm Phương nhìn con gái, âm thầm thở dài trong lòng.

Con bé ngốc, người ta rõ ràng đã biết cả rồi.

Con cứ giấu trong lòng như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, việc này sao mẹ có thể ngồi nhìn mà mặc kệ được?

Bất kể Tần Dương quyết định ra sao, bất kể các con là phân hay là tản, chung quy hẳn tốt hơn so với tình trạng hiện giờ của các con nhỉ?

Chẳng lẽ con muốn làm bạn tốt của cậu ta cả đời sao?
Bình Luận (0)
Comment