Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1294 - Chương 1304: Sự Xấu Hổ Khó Hiểu

Chương 1304: Sự xấu hổ khó hiểu
 

- Buổi sáng tốt lành, chị Đồng, cảm giác như thế nào rồi?

Khi Tần Dương bước vào phòng bệnh, trên người đã mặc áo khoác trắng, dáng vẻ của một bác sĩ, nhưng diện mạo đẹp trai, bản thân lại cao lớn trẻ tuổi, cho dù mặc áo khoác trắng cũng mặc theo khuôn cách đẹp trai.

Tiết Uyển Đồng đã ngủ một buổi tối, đã tỉnh táo hơn nhiều, mặc dù đầu và trên chân vẫn còn hơi đau, nhưng trạng thái tinh thần trông qua có vẻ đã tốt hơn nhiều.

- Cảm thấy khá tốt... Cậu mặc áo khoác trắng này thật đẹp trai, có người nào từng khen cậu như vậy chưa?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Yên tâm, chị chắc chắn không phải người đầu tiên khen tôi đẹp trai, chị không nhìn thấy ánh mắt của mấy chị gái y tá kia nhìn tôi đều sáng lên sao?

Tiết Uyển Đồng bật cười trước lời Tần Dương nói:

- Cậu cứ đỏm dáng đi, da mặt dày!

Tần Dương đi tới bên cạnh Tiết Uyển Đồng, kiểm tra đơn giản một chút, sau đó yên tâm nói:

- Ừ, trông qua hẳn không có vấn đề gì lớn, chị tĩnh dưỡng cho tốt là được, tôi chuẩn bị đi làm đây, những bệnh nhân kia cứ tới đây chờ từ sáng sớm, tôi khám bệnh sớm lúc nào thì xem thêm được cho mấy người khi đó.

Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng:

- Cậu đi làm việc đi, cậu bây giờ là tiểu thần y danh tiếng lẫy lừng rồi, có bao nhiêu người chỉ trỏ phán xét cậu đấy, chị không có chuyện gì đâu, cậu bị muộn bây giờ đấy.

Tần Dương đáp ứng:

- Được, chị nghỉ ngơi cho khỏe đi, có chuyện gì gọi y tá, các cô ấy cũng biết chị là bạn của tôi.

Tiết Uyển Đồng mỉm cười nói:

- Được, chị liền hưởng dụng ánh sáng của cậu vậy.

- Nhìn gì đó bên ngoài đi, buổi trưa trở lại thăm chị.

- Cậu bận rộn thì đừng tới, đợi chị tốt hơn một chút, chị đi xem phong thái của tiểu thần y cậu.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Được, hoan nghênh chị tới giám sát công việc bất cứ lúc nào.

Tần Dương còn chưa đi tới phòng làm việc của mình thì đã nhận được điện thoại Hàn Thanh Thanh gọi tới, đã tới cửa bệnh viện rồi, Tần Dương liền nói cho Hàn Thanh Thanh vị trí của mình.

Hàn Thanh Thanh nhanh chóng ôm một bó hoa tươi xuất hiện trước mặt Tần Dương, giao một túi lớn cầm tới cho Tần Dương:

- Nhân lúc còn nóng ăn đi.

Tần Dương nhận lấy túi, cười nói:

- Bữa sáng yêu thương à, cảm ơn!

Hàn Thanh Thanh trợn mắt liếc nhìn Tần Dương, ánh mắt đánh giá ngắm nghía Tần Dương từ trên xuống dưới, trong ánh mắt thể hiện mấy phần thích thú:

- Không tồi nha, mặc áo khoác trắng cũng rất đẹp trai, có chị gái y tá nào chuyển mẩu giấy cho anh chưa?

Tần Dương cười hài hước nói:

- Bây giờ ai còn chuyển mẩu giấy nữa, đều là "Soái ca thêm wechat đi", đơn giản mà hiệu quả.

Hàn Thanh Thanh tới gần hơn, giọng nói ngọt ngào:

- Vậy anh đã tới đây được nửa tháng rồi, thêm được wechat của mấy chị gái rồi?

Trong ánh mắt của Tần Dương thể hiện sự cầu sống, không hề do dự chút nào trả lời:

- Không thêm dù chỉ một, ngày nào cũng có sư phụ đứng bên cạnh nhìn chăm chú công việc khám bệnh, sao có thời giờ thêm wechat của chị gái chứ?

Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Như vậy là nói khi không có chú Mạc, anh có thể thêm rồi đúng không?

Tần Dương thẳng thắn trả lời:

- Tuyệt đối không có, thậm chí nghĩ anh cũng không hề nghĩ tới, đến cả câu "Soái ca thêm wechat đi" khi nãy nói với em cũng chỉ do anh nghĩ ra thôi, toàn bộ nhờ sự tưởng tượng phong phú này đây!

Hàn Thanh Thanh bật cười trước lời nói của Tần Dương, trợn trắng mắt nói:

- Hừ, em mới không quản anh đâu, thích thêm thì thêm đi, không chừng anh lại thích sự quyến rũ của bộ đồng phục cũng nên.

Tần Dương thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, ai thích sự quyến rũ của đồng phục chứ?

Đây là chuyện của một mình mình sao?

Người đàn ông nào mà không thích chứ?

Hàn Thanh Thanh cười hì hì nói:

- Được rồi, anh đi làm công việc của anh đi, em cũng không phải sang đây xem anh, phòng bệnh của chị Đồng ở đâu vậy?

Tần Dương báo số phòng:

- Khi nào thì em đi?

Hàn Thanh Thanh cười nói:

- Xem tình hình đã, chắc hẳn không ở lại được lâu, có chuyện gì sao?

Tần Dương cười nói:

- Nếu em chưa đi thì tới trưa cùng ăn cơm đi.

Hàn Thanh Thanh chớp mắt:

- Em suy nghĩ một chút đã, đi trước đây!

Hàn Thanh Thanh ôm bó hoa tươi đi tới cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó đẩy cửa phòng bước vào.

Tiết Uyển Đồng đang tựa người ngồi trên giường ăn sáng, Lâm Phương ngồi trên chiếc ghế kế bên, nghe thấy tiếng gõ cửa, hai người cùng xoay đầu lại.

- Hàn Thanh Thanh!

Biểu tình của Tiết Uyển Đồng có hơi giật mình, hơn nữa còn có vẻ mất tự nhiên.

- Chị Đồng!

Hàn Thanh Thanh cười bước vào phòng, còn khách khí chào:

- Chào dì ạ!

Lâm Phương có chút nghi hoặc nhìn Hàn Thanh Thanh:

- Con là?

Hàn Thanh Thanh tự giới thiệu bản thân:

- Con tên là Hàn Thanh Thanh, là học sinh lớp chị Đồng, con nghe Tần Dương nói tối hôm qua chị Đồng bị thương, liền tới thăm một chút...

Nghe Tần Dương nói?

Ánh mắt Lâm Phương theo bản năng dừng lại trên người Hàn Thanh Thanh. Con gái đêm qua mới xảy ra chuyện, Tần Dương cũng chạy tới lúc nửa đêm, như vậy nói cách khác Tần Dương nói với Hàn Thanh Thanh lúc nửa đêm chuyện con gái bị thương?

Hàn Thanh Thanh tới bệnh viện từ sáng sớm hỏi thăm con gái, sợ rằng không chỉ là quan hệ thầy trò bình thường nhỉ?

- Cảm ơn con, con quả thật rất có tâm.

Lâm Phương nói một câu khách khí, ánh mắt đã nhìn sang khuôn mặt của con gái mình, quả nhiên trên khuôn mặt của con gái có sự khẩn trương vốn không nên có.

Học sinh của mình tới đây thăm mình, đây vốn nên là chuyện cao hứng, căn bản không cần khẩn trương, tại sao con gái phải khẩn trương chứ?

Nguyên nhân chỉ có thể có một.

Hàn Thanh Thanh này chắc chắn là bạn gái chính quy của Tần Dương.

- Chị Đồng, tặng chị bó hoa này, hi vọng chị sớm ngày hồi phục.

Tiết Uyển Đồng nhận lấy bó hoa, ngửi một cái:

- Thơm quá! Cảm ơn em, em rất có tâm.

Hoa rất thơm, cũng rất đẹp, nhưng khi Tiết Uyển Đồng ôm lại có cảm giác có hơi nặng.

Hàn Thanh Thanh biết cô bị thương nhất định là Tần Dương nói cho cô biết, nhưng cô tới thăm chắc chắn không phải ý của Tần Dương, mà là ý của chính cô.

Cô quan tâm người khác như vậy, bản thân chẳng lẽ không biết xấu hổ đi đào góc tường nhà người ta sao?

Tiết Uyển Đồng bỗng nhiên cảm thấy có mấy phần xấu hổ một cách khó hiểu.

- Xong rồi, đi ăn cơm trước đi.

Mạc Vũ vỗ bả vai Tần Dương, rời đi trước, Tần Dương lấy điện thoại di động ra chuẩn bị hỏi Hàn Thanh Thanh một chút xem có còn đang ở bệnh viện không, lại phát hiện Hàn Thanh Thanh đã gửi cho mình một tin nhắn từ trước đó.

- Em về trước đây, anh tự ăn cơm một mình đi, ăn no một chút mới có sức làm việc, em đi mua mấy món ăn về nhà, chờ anh về nhà ăn cơm.

Trong lòng Tần Dương cảm thấy ấm áp, nhắn tin trả lời lại:

- Được, sau khi tan làm sẽ về!

Sao rất có mấy phần cảm giác giống vợ ở nhà làm nội trợ, chồng bên ngoài cố gắng làm việc kiếm tiền nuôi gia đình vậy nhỉ?

Ừ, cảm giác này hình như rất không tồi đâu.

Tần Dương chậc lưỡi, đang muốn cất di động đi, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

Tần Dương liếc mắt nhìn, nghe cuộc gọi.

- Có kết quả rồi?

Giọng nói của Thược Dược vang lên đầu bên kia điện thoại:

- Đã điều tra qua, gia tộc của gã Jack Nader kia rất lớn, cũng được coi là một gia tộc có uy tín ở Mỹ, thực lực rất hùng hậu, quan trọng nhất chính là gia tộc của Jack Nader cũng là gia tộc người tu hành...

Tần Dương hơi sững sờ, trên khuôn mặt bỗng xuất hiện nụ cười lạnh:

- Người tu hành? Rất tốt, ít nhất khi tôi đối phó với gã sẽ không cảm thấy là tôi đang bắt nạt một người bình thường rồi...
Bình Luận (0)
Comment