Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1295 - Chương 1305: Biết Rồi Thì Thế Nào?

Chương 1305: Biết rồi thì thế nào?
 

Jack Nader là người của gia tộc tu hành, điều này khiến cho Tần Dương thoáng có chút bất ngờ, nhưng điều này cũng không thay đổi được quyết định phải xử lý Jack của Tần Dương.

Gã này đã khiến Tiết Uyển Đồng nhảy lầu, thiếu chút nữa mất mạng, gã phải trả giá thật đắt!

- Theo dõi gã, biết rõ ràng quy luật sống của gã.

- Rõ!

Tần Dương cúp điện thoại, tới căn tin bệnh viện ăn cơm, sau đó lại di chuyển tới phòng bệnh của Tiết Uyển Đồng.

Tiết Uyển Đồng đang ăn cơm trưa, nhìn thấy Tần Dương đi tới, ánh mắt thoáng có phần phức tạp.

- Nghỉ trưa rồi sao?

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, vừa ăn xong, ghé thăm chị một chút, cảm thấy thế nào?

Tiết Uyển Đồng cười nói:

- Vẫn tốt, cảm giác cậu đây hoàn toàn là bác sĩ kiểm tra phòng, bác sĩ kiểm tra phòng nói nhiều nhất mấy lời chính là cảm thấy thế nào, có khá hơn không...

Tần Dương chỉ áo khoác trắng trên người mình:

- Hiện tại tôi chính là bác sĩ mà.

Tiết Uyển Đồng cười nói:

- Bây giờ không phải là tết Nguyên Đán sao, cậu không được nghỉ à?

Tần Dương bất đắc dĩ nói:

- Tôi không phải chuẩn bị đi Nhật Bản sao, có một người Nhật Bản y thuật rất cao muốn khiêu chiến với sư phụ của tôi, tôi làm đồ đệ đương nhiên cần ra tay trước, cho nên mấy ngày này không phải đang lâm trận mới mài kiếm đó sao?

- Lâm trận mới mài kiếm? Chỉ có chút thời gian như vậy kịp không?

Tần Dương cười nói:

- Tôi đã học y thuật của sư phụ bao nhiêu năm qua, tất cả lý thuyết gì đó đều đã học kha khá rồi, chỉ là thực hành với ca bệnh thực hơi ít, cho nên sư phụ dẫn tôi tới đây khám đủ các loại chứng bệnh phức tạp, khó giải quyết trong khoảng thời gian này. Có sư phụ ở bên cạnh chỉ điểm nên đã tiến bộ hơn nhiều, huống chi có rất nhiều bệnh lý giống nhau nữa.

Tiết Uyển Đồng cười nói:

- Cậu quả thật đã vất vả rồi, đi tham gia tranh tài dương cầm còn phải đi chấp nhận khiêu chiến với người ta, vậy thì cậu phải cố gắng lên đấy, nhất định không được để thua đâu!

Tần Dương cười nói:

- Đối phương cũng là cao thủ, muốn thắng có hơi khó, không mất mặt là được... Được rồi, chị ăn cơm trước đi, tôi đi đây.

Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng, do dự một chút rồi nói:

- Ban sáng Hàn Thanh Thanh đã tới...

Tần Dương gật đầu:

- Ừ, tối hôm qua khi chị gặp chuyện thì tôi đang ở cùng với cô ấy, biết chị đã tỉnh thì đến thăm chị một chút.

Ở cùng cô ấy?

Trong lòng Tiết Uyển Đồng không hiểu sao có phần hâm mộ, đồng thời cũng cảm thấy bản thân có chút vô nghĩa. Chuyện Hàn Thanh Thanh tới Tần Dương chắc chắn biết, nhưng tại sao bản thân lại không kiềm chế được nhắc tới kia chứ?

Rốt cuộc cô muốn biểu đạt điều gì đây?

- Tôi đi trước đây, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi là được.

- Ừ!

Tiết Uyển Đồng nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Dương, chiếc đũa trong tay đặt xuống bát thức ăn, bỗng nhiên cảm thấy thức ăn vốn ngon miệng trở nên không có mùi vị gì nữa.

Thời gian chẳng mấy chốc đã trôi qua một tuần, đã tới thời gian Tiết Uyển Đồng xuất viện.

Tần Dương ôm một bó hoa đi vào trong phòng bệnh của Tiết Uyển Đồng, thấy Tiết Uyển Đồng đã đổi lại quần áo của mình, thu thập xong đồ đạc của mình.

- Đã thu dọn xong rồi?

Tiết Uyển Đồng cười nói:

- Đúng vậy, rốt cục có thể trở về nhà rồi, chị cảm thấy bản thân sắp mốc meo cả rồi, toàn thân đều là mùi thuốc tẩy thôi.

Tiết Uyển Đồng hơi ngừng lại một chút, giơ tay chỉ lên đầu của mình, chép miệng:

- Tóc thiếu một mảng to, xấu chết!

Ánh mắt Tần Dương dừng lại trên đầu của Tiết Uyển Đồng, vì phải mổ mà tóc của Tiết Uyển Đồng bị cạo mất một mảng lớn, trông qua quả thật có phần quái dị.

Tần Dương cười an ủi:

- Chỉ là một bên thôi, chị buộc tóc đuôi ngựa hoặc uốn tóc, thay đổi kiểu tóc một chút là có thể che lại, đợi một khoảng thời gian nữa tóc mọc dài ra một tầng là được rồi.

Tiết Uyển Đồng gật đầu bất lực:

- Chỉ có thể như vậy thôi.

Tần Dương đưa bó hoa ôm trong tay cho Tiết Uyển Đồng:

- Hi vọng bó hoa này có thể khiến cho tâm tình của chị tốt hơn một chút.

Tiết Uyển Đồng giang tay ra nhận lấy, ôm bó hoa vào trong ngực ngủi một cái:

- Rất đẹp, cảm ơn cậu, tâm trạng đã tốt hơn nhiều rồi.

Tần Dương quay đầu nhấc bao quần áo mà Tiết Uyển Đồng đã thu dọn xong lên:

- Đi thôi, tôi đưa chị về nhà.

Tiết Uyển Đồng tò mò hỏi:

- Bây giờ còn là ban ngày, không phải cậu phải đi làm sao?

Tần Dương cười nói:

- Chị xem tôi có mặc áo khoác trắng không?

Lúc này Tiết Uyển Đồng mới chú ý tới Tần Dương mặc áo khoác ngoài màu xám bạc, cũng không mặc áo khoác trắng như bình thường, liền kinh ngạc hỏi:

- Cậu đặc biệt tiễn chị, đến cả đi làm cũng không cần sao?

Tần Dương lắc đầu:

- Thời gian tôi làm việc ở đây đã kết thúc rồi, ngày mai tôi phải lên đường tới Nhật Bản rồi.

Tiết Uyển Đồng lập tức sửng sốt:

- Hả, như vậy à, vậy sau này cậu vẫn sẽ tới đây làm bác sĩ sao?

Tần Dương lắc đầu:

- Không thể nào làm việc cố định ở đây được, nhưng bên phía bệnh viện thành phố số một hi vọng tôi có thể giữ một chức ở bên này, hàng tháng có thể giành ít thời gian mở cửa khám chuyên khoa, chuyên trị liệu cho những bệnh nhân có chứng bệnh phức tạp, khó giải quyết, tôi đã đáp ứng rồi, vì như vậy có thể tăng khả năng y thuật của tôi lên.

Tiết Uyển Đồng khâm phục nói:

- Lợi hại! Bệnh viện thành phố số một chính là bệnh viện tốt nhất Trung Hải đấy, có thể khiến bọn họ mở cửa khám chuyên khoa nói rõ y thuật của cậu thật sự rất lợi hại đấy.

Tần Dương cười hì hì nói:

- Thường thôi, thường thôi, thứ ba thế giới thôi!

Tiết Uyển Đồng bật cười thành tiếng:

- Cậu thật khiêm tốn đấy!

Tần Dương cười ha ha nói:

- Đi thôi!

Tần Dương đưa Tiết Uyển Đồng trở về nhà, còn ăn cơm trong nhà cô một bữa, sau đó mới rời đi.

Tần Dương trở lại chỗ ở của mình, mở máy vi tính ra, mở thư điện tử mà Thược Dược gửi cho mình, bên trong là tất cả tư liệu về Jack Nader.

Nếu đã sắp rời khỏi Trung Hải đi Nhật Bản rồi, chuyện này nhất định phải được xử lý.

Jack bước từ khách sạn ra, Đường Na đi theo bên cạnh.

- Người bạn học kia của cô đã xuất viện rồi?

Jack đang bước đi, bỗng nhiên dừng bước quay đầu nhìn Đường Na.

Đường Na hơi kinh hãi, gật đầu nói:

- Ừ, hôm nay xuất viện.

Jack hừ lạnh một tiếng:

- Bọn họ tin lời cô nói, chuyện này cứ tính như vậy thôi?

Trong lòng Đường Na có chút sợ hãi, vì lúc trước cô ta không nói sự thật với Jack.

Cô ta không dám nói.

- Tôi cũng không biết, tôi đã hỏi thăm cô ta một lần, cô ta cũng không nói gì, xem ra quả thật không nhớ ra được chuyện ngày đó rồi...

Jack ừ một tiếng:

- Không nhớ ra được là tốt nhất.

Đường Na cắn môi không nói, mấy ngày nay cô ta vẫn luôn trong trạng thái kinh hoảng, vì cô ta không biết Tần Dương sẽ làm như thế nào, trực giác nói cho cô ta biết người thanh niên giống như ác ma kia tuyệt đối sẽ không làm như chưa từng xảy ra chuyện gì đâu.

Jack nhìn dáng vẻ này của Đường Na, nhíu mày:

- Được rồi, cô về đi!

Đường Na thở dài một hơi, vội vàng gật đầu:

- Vậy tôi đi trước, ông chủ!

Jack nhìn theo bóng lưng có vẻ vội vã của Đường Na, ánh mắt thoáng lộ vẻ suy tư.

Ả đàn bà này có việc giấu gã!

Chẳng lẽ cô ta bán rẻ mình, nói sự thật cho Tiết Uyển Đồng rồi?

Chẳng qua cho dù Tiết Uyển Đồng có biết được sự thật thì như thế nào, lúc trước gã đã tìm hiểu gia cảnh của Tiết Uyển Đồng, cha là một gã quỷ mê cờ bạc chả ra gì, mẹ chỉ là một người đàn bà bình thường, Tiết Uyển Đồng cũng chỉ là một nhân viên bình thường, không quyền không thế, cô ta thì có thể làm được gì?
Bình Luận (0)
Comment