Chương 1308: Đàn ông trò chuyện nhiều quá sẽ thiệt
Tần Dương quả thật đang ngồi trên máy bay bay tới Nhật Bản, ngồi bên cạnh hắn là Hàn Thanh Thanh đang có chút hăng hái xem tạp chí trên máy bay.
Tần Dương trước kia từng ước định với Hàn Thanh Thanh, khi đi Nhật Bản, đi Ba Lan, hắn sẽ dẫn cô cùng đi theo, coi như ra nước ngoài du lịch.
Tư Đồ Hương cũng đi theo, bởi vì lần này Tần Dương không chỉ phải tham gia tranh tài dương cầm, còn phải chấp nhận tham gia khiêu chiến tới từ Nhật Bản về phương diện y thuật.
Mặc dù đã nói là một trận so tài, là cuộc thi đấu quang minh bình thường, nhưng chuyện giữa người tu hành ai có thể nói được rõ ràng chứ?
Thêm một người chung quy thêm một phần lực lượng, khi thực sự gặp chuyện cũng dễ giúp đỡ lẫn nhau hơn.
Tần Dương vốn còn có một chút lo lắng, dù sao Tư Đồ Hương là ẩn thị của mình, nhưng cũng là tình nhân của mình, hiện giờ gặp mặt Hàn Thanh Thanh, như vậy có thể diễn ra tràng cảnh sao Hỏa va chạm Trái Đất hay không?
Trước khi Tần Dương đi Nhật Bản đã từng dò hỏi Tư Đồ Hương có muốn đi cùng hay không, hoặc là cô muốn một mình tới Nhật Bản?
- Anh lo lắng tôi và Hàn Thanh Thanh sẽ xảy ra mâu thuẫn sao, anh yên tâm đi, anh là chủ nhân của tôi, tôi là ẩn thị của anh, tôi đương nhiên sẽ không xảy ra xung đột với cô ấy khiến anh khó xử đâu, còn tránh đi, như vậy không cần đâu, chẳng lẽ phải trốn tránh cả đời sao?
Tần Dương nghĩ lại lời Tư Đồ Hương nói hình như cũng rất có lý. Hàn Thanh Thanh đã biết quan hệ giữa hắn và Tư Đồ Hương, như vậy trốn tránh ngược lại giống như giấu đầu hở đuôi rồi.
Khiến Tần Dương bất ngờ chính là Tư Đồ Hương và Hàn Thanh Thanh sau khi gặp mặt nhau cũng không xảy ra bất kỳ chuyện không vui gì, hai người dường như còn trò chuyện rất vui vẻ.
Tần Dương tò mò nghe lén một chút nội dung hai cô cùng trò chuyện, lập tức có chút xấu hổ.
Hai người nói về chuyện tình cảm của hai bên cho tới tình cảnh gia đình, cha mẹ của Tư Đồ Hương đã bị sát hại mà chết từ khi cô còn nhỏ, cha của Hàn Thanh Thanh mất khi cô còn nhỏ. Một là cô nhi, một mồ côi cha, một cách tự nhiên có cảm giác thân thiết hơn một chút.
Tần Dương có thể cảm nhận được Hàn Thanh Thanh đồng tình và thương tiếc đối với Tư Đồ Hương. Mặc dù cha của Hàn Thanh Thanh cũng mất sớm, nhưng cô chung quy còn có một người mẹ yêu thương mình, cuộc sống phát triển cũng rất thuận lợi, nhưng Tư Đồ Hương trước đó là cha mẹ chết, sau đó sư phụ bạc tình bạc nghĩa, liên tục bị thương. May thay về sau gia nhập Ẩn Môn trở thành ẩn thị của Tần Dương, từ đó mới cảm nhận được sự quan tâm chân chính từ Mạc Vũ và Tần Dương.
Tần Dương thấy hai người trò chuyện rất vui vẻ liền lặng lẽ cho Tư Đồ Hương một nhiệm vụ, đó chính là bảo vệ Hàn Thanh Thanh an toàn trong hành trình đi Nhật Bản.
Máy bay đáp xuống, ba người Tần Dương kéo theo vali đi ra.
Tần Dương mở điện thoại di động, phát hiện Tiết Uyển Đồng có gọi cho mình, do dự một chút, thu lại điện thoại, không lập tức gọi điện về.
Ba người đi tới cửa liền có người đón bọn họ lên một chiếc ô tô thương vụ đi về hướng khách sạn, đây là dịch vụ đón ở sân bay của khách sạn mà Tư Đồ Hương đã đặt phòng trước.
Đến khách sạn, vẫn là hai phòng như cũ, Hàn Thanh Thanh còn có chút thẹn thùng, mặc dù cô và Tần Dương đã xem như nửa quan hệ ở chung, nhưng đều là lén, âm thầm, hiện giờ còn ở trước mặt Tư Đồ Hương, ít nhiều vẫn hơi suy nghĩ không thông.
- Em bỗng nhiên nhớ tới chuyện xảy ra khi còn ở nhóm Ingle...
Tần Dương chỉ Tư Đồ Hương ngồi trên ghế số pha, bĩu môi nói:
- Đừng nhắc tới nhóm Ingle, cô nàng này khi ấy hạ độc anh, thiếu chút nữa không chơi chết anh...
Tư Đồ Hương ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch lên hai phần:
- Tôi là đang giúp anh mà, đại mỹ nữ ở ngay bên cạnh anh, ai bảo anh chống đỡ được?
Ánh mắt nhìn lướt qua Hàn Thanh Thanh đang mang vẻ mặt mất tự nhiên:
- Thanh Thanh, cô nói thật đi, khi ấy cô có dự định giúp anh ta không?
Hàn Thanh Thanh cắn môi, ánh mắt liếc nhìn Tần Dương bên cạnh, khẽ ừ:
- Khi ấy tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần anh ấy bước ra, tôi liền nghe theo anh ấy, kết quả anh ấy vẫn luôn ở trong nhà tắm chống đỡ...
Tư Đồ Hương cười khà khà:
- Sợ kéo ra tận sao Hỏa chăng?
Sắc mặt của Tần Dương hơi ngượng ngùng:
- Có thể nhảy qua đề tài này không, hai đại mỹ nữ thảo luận vấn đề này không biết xấu hổ sao.
Tư Đồ Hương lắc đầu:
- Không xấu hổ, đều là người trưởng thành cả, xấu hổ cái gì.
Tần Dương không nói gì, chỉ đành chủ động chuyển chủ đề:
- Thu xếp cũng tương đối rồi, chúng ta đi ra ngoài dạo chơi đi, ngẫm lại xem lát nữa nên ăn cái gì...
Tư Đồ Hương cười nói:
- Lời này của anh để xoay chuyển đề tài thật gượng gạo mà.
Tần Dương cười khà khà:
- Đàn ông và phụ nữ trò chuyện với nhau về chủ đề như vậy luôn rất có hại, nói rộng mở hơn có vẻ đàn ông rất háo sắc dục, kín đáo một chút lại bị phụ nữ trêu đùa, không cách nào phản bác được...
Hàn Thanh Thanh sửa sang lại đầu tóc của mình một chút, đi tới nói:
- Đi thôi, chúng ta đi ăn unadon, nghe nói mùi vị không tệ.
Ba người vừa mới đi tới đại sảnh, điện thoại của Tần Dương đã đổ chuông.
Liễu Thành Mân!
Tần Dương nghe điện thoại:
- Thành Mân, anh đến rồi?
- Đúng vậy, tôi vừa xuống máy bay, anh có lẽ đã đến rồi nhỉ?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, bây giờ đang ở khách sạn, đang chuẩn bị đi ra ngoài dạo chơi xung quanh, sau đó thuận tiện tìm đồ ăn đây.
- Ăn cơm à, được đấy, có ngại nhiều thêm hai người không?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Đương nhiên không ngại, hai người... bạn của anh sao?
Liễu Thành Mân cười ha ha:
- Không phải, là En Hwi, lần này tới đây dự thi, tôi dẫn cô ấy cùng tới đây chơi, coi như hưởng tuần trăng mật sớm.
Hai mắt Tần Dương sáng lên:
- Hưởng tuần trăng mật? Chuyện tốt của hai người đã tới rồi sao?
Liễu Thành Mân ừ một tiếng:
- Có dự định như vậy rồi, tôi lập tức đón xe tới khách sạn.
Tần Dương cười nói:
- Được, vậy tôi chờ anh.
Tần Dương cúp điện thoại, cười nói:
- Liễu Thành Mân cũng tới, nói hẹn chúng ta cùng ăn cơm, chúng ta dạo chơi quanh đây chờ bọn họ tới đi.
- Được!
Khách sạn vốn nằm ở khu phố phồn hoa, ba người cũng không cần tiếp tục thuê xe, cứ tùy ý đi dạo như vậy.
Liễu Thành Mân tới rất nhanh, chưa tới một giờ mà hai người Liễu Thành Mân và Song En Hwi đã xuất hiện trước mặt Tần Dương.
Liễu Thành Mân nhìn thấy Tần Dương, khá là niềm nở, đi tới vươn hai tay ôm Tần Dương một cái.
- Nếu đã tới Nhật Bản rồi thì nhập gia tùy tục, ăn đồ ăn Nhật đi!
- Được, hôm nay chúng ta phải uống nhiều chút, hai cô đây...
Tần Dương giới thiệu:
- Hàn Thanh Thanh, bạn gái của tôi, Tư Đồ Hương, bạn của tôi.
Hai mắt Liễu Thành Mân sáng lên, cười nói:
- Thì ra Tần Dương anh đã có bạn gái rồi, trước đó tôi còn cho rằng anh độc thân đấy.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Con người tôi có khá nhiều phiền phức, công khai mối quan hệ có thể sẽ mang tới rắc rối cho cô ấy, cho nên mới phản đối thông báo với bên ngoài.
Liễu Thành Mân nghe Tần Dương nói như vậy, hiển nhiên không coi hắn ta như người ngoài, lập tức mừng rỡ.
- Lần trước anh tới Hàn Quốc một chuyến đã vang danh lớn rồi, không biết lần này tới Nhật Bản một chuyến, anh sẽ chơi đùa thế nào đây?
Tần Dương cười ha ha nói:
- Lần này là cao thủ piano tụ tập khắp châu Á đấy, không dễ chơi như vậy đâu. Đi, đi ăn, vừa ăn uống vừa trò chuyện.
Đoàn người đi vào một nhà hàng ăn kiểu Nhật, gọi ít cơm, sau đó Liễu Thành Mân rót thêm rượu, hai tay nâng chén lên, tỏ thái độ kính trọng nói:
- Tần Dương, một chén này tôi kính anh, đều nhờ anh giúp đỡ tôi mới nắm quyền được Liễu gia, hoàn thành chuyện tôi vẫn luôn tâm nguyện muốn làm, anh giúp tôi một việc lớn, là đại ân nhân của tôi!