Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1303 - Chương 1313: Gặp Lại Yamaguchi Rika

Chương 1313: Gặp lại Yamaguchi Rika
 

- Oa, tôm hùm lớn quá! Thổ hào mời khách, hâm mộ phát khóc rồi!

- Khóc, tại sao tôi không rút trúng?

- Cuộc sống tự do phóng khoáng của thổ hào!

- Tôi nhìn thấy bạn của tôi Trần Quang rồi! Cậu ta đang ngồi bên cạnh Tần Dương, cười giống như kẻ trộm ấy, tức chết ông đây rồi!

- Đây đã là lần thứ hai cho phúc lợi rồi, quỳ gối van xin đợt thứ ba, chờ tôi đi đốt nhang trước!

Lúc này bên dưới bài weibo của Tần Dương đồng loạt đều là đủ sắc thái hâm mộ, đương nhiên cũng có một số lời nói mát.

- Năm mươi chiếc điện thoại di động, năm mươi suất du lịch Nhật Bản bảy ngày, tổng cộng tiêu chưa tới hai triệu đi. Với nhân khí của anh ta bây giờ, đợt rút thưởng này chia sẻ đi mấy triệu lần, tương đương với quảng cáo cho anh ta một lần rất lớn, chắc hẳn lại sắp kéo một đợt sóng lớn tiêu thụ sản phẩm của công ty anh ta, thịt dê trên thân dê mà thôi!

- Ơn huệ nhỏ, thu mua lòng người mà thôi!

- Rút một cọng lông mà kêu cả thiên hạ, cuộc trao đổi này làm được!

Những người trào phúng Tần Dương này đương nhiên cũng sẽ bị người khác trào phúng lại, hơn nữa còn bị trào phúng tới mức loạn.

- Tấm lòng trong sáng, hai mắt nhìn thấy được đều là ánh sáng, tâm địa đen tối, hai mắt nhìn thấy được đều là bóng tối, mày nên đi rửa lòng của mày đi thôi.

- Như vậy cũng tốt hơn so với kêu gào người khác đi làm từ thiện mà quyên ít. Có bản lĩnh thì tới đi, YOU CAN YOU UP!

- Tôi tình nguyện quảng cáo cho Tần Dương mỗi ngày như vậy, dù sao cũng có lợi ích thực tế hơn những quảng cáo tôi xem được trên tivi kia nhiều, cho dù người rút trúng không phải là tôi, nhưng chung quy có người vẫn được hưởng lợi ích thực tế.

- Mày tới đi, tao cũng muốn bị mày thu mua lòng người đây.

- Anh hùng bàn phím tâm tư đen tối. Tần Dương người ta có nói khoác gì về bản thân không, người ta coi như quảng cáo thì cũng là quảng cáo một cách quang minh chính đại, coi như là làm marketing một lần thì như thế nào, mọi người thích nghe, có bản lĩnh mày đừng chia sẻ rút thưởng trên weibo đi, đây không phải là trong lòng nho chua không rút được thưởng sao?

Tần Dương tựa người lên đầu giường, liếc bài weibo đã đăng tối qua, trên khuôn mặt vô thức nở nụ cười.

Nói ra thì bản thân hắn trước kia mặc dù đã từng quảng cáo, nhưng hai lần rút thưởng này không hề có ý nghĩ quảng cáo gì, mà là thực sự muốn báo đáp phúc lợi cho một lớp người hâm mộ mà thôi, hiện giờ ngẫm lại hình như thực sự có hiệu quả quảng cáo nhỉ.

Dù sao hai lần rút thưởng này có tới mấy triệu người chia sẻ, người hâm mộ theo dõi cũng tăng lên một con số lớn, đương nhiên có thể có tác dụng quảng cáo đối với sản phẩm của công ty rồi.

Sản phẩm của công ty mình mình tự quảng cáo một chút có sai sao?

Không có sai mà!

Phúc lợi báo đáp có hiệu quả như vậy không có gì có thể làm thêm mấy lần!

Tần Dương cũng sẽ không vì mấy câu trào phúng hoặc phê bình của kẻ khác mà lên tiếng lo sợ, đó cũng không phải phong cách của Tần Dương!

Tần Dương ném di động đi, cười nói:

- Rời giường, ăn xong chúng ta tới hội trường đi một vòng, thuận tiện báo danh, hôm nay đi dạo một chút, ngày mai phải tham gia tranh tài rồi.

Hàn Thanh Thanh đáp ứng, ngồi dậy từ trên giường:

- Trình tự tranh tài như thế nào vậy?

- Tổ đề cử tranh tài thé chế độ đào thải, chia làm bao nhiêu tổ nhỏ, mỗi tổ nhỏ có số người cố định, sau đó mỗi ba người đứng đầu của mỗi tổ nhỏ có thể được vào vòng thứ hai, vòng thứ hai phân tổ một lần nữa, lặp lại trình tự đào thải, tiến vào vòng ba, vòng thứ ba cũng có quy tắc như vòng đấu loại, thắng được vòng thứ ba là có thể được môt suất tham gia tranh tài ở Warsaw rồi.

Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng:

- Liễu Thành Mân không phải đã nói tổng cộng có hai mươi người sao, tham gia chí ít có hơn một trăm người đi, như vậy mỗi một vòng cũng phải đào thải xấp xỉ một nửa rồi...

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, nhưng ngẫm lại cũng rất bình thường mà. Mỗi tổ đào thải một nửa, người có thực lực thật sự cơ bản sẽ không bị đào thải ra ngoài, dù sao không phải chỉ có một danh sách duy nhất, cho dù cao thủ gặp phải cao thủ thì cũng có thể cùng mọi người đấu vòng kế tiếp được.

Đám người Tần Dương rửa mặt đi qua đi cùng chạm trán với hai người Liễu Thành Mân và Song En Hwi, cùng ăn bữa sáng, năm người cùng tới hội trường diễn ra cuộc tranh tài.

Cuộc tranh tài cần phải kéo dài tổng cộng một tuần lễ. Tranh tài nơi đây cũng phân ra nhiều tổ, tổ sinh viên, tổ chuyên nghiệp, tổ nghiệp dư, tổ đề cử... đều tranh tài ở những hội trường khác nhau tiến hành từng cá nhân thi đấu.

Đám người Tần Dương đi dạo một vòng, viết tên và báo tư liệu ở chỗ báo danh xong sau đó được nhận một phần lịch trình thi đấu cùng với danh sách tổ tranh tài đề cử.

Tần Dương nhìn lướt qua danh sách tranh tài, có mấy trang, Tần Dương lật đến cuối cùng, liếc mắt nhìn, tổng cộng có một trăm hai mươi người, những tuyển thủ này tới từ khắp nơi khu vực châu Á, tranh đoạt hai mươi suất cuối cùng.

Tần Dương liếc nhìn kỹ, vòng tranh tài thứ nhất là ngày hôm sau, đã được phân chia tổ xong, mỗi tổ năm người, tiến hành đấu loại tổ nhỏ thứ nhất.

- Lấy ba trong năm người, vòng thứ nhất đào thải bốn mươi phần trăm, sau vòng thứ nhất này chỉ còn lại hơn bảy mươi người.

Liễu Thành Mân nhìn lướt qua tên của mình trên tờ danh sách, cười nói:

- Anh ở tổ thứ mười một, tôi ở tổ năm, cũng tốt, mặc dù tôi rất muốn đọ sức với anh một chút, nhưng chung quy đây là đấu loại, vẫn nên bảo đảm vào vòng trong thì tốt hơn, để chúng ta giữ lại đến trận chung kết ở Warsaw là tốt nhất!

Tần Dương cười nói:

- Một trăm hai mươi chọn hai mươi, anh có tự tin như vậy sao?

Vẻ mặt Liễu Thành Mân tự tin nói:

- Ở Warsaw có lẽ chưa chắc có thể đạt quán quân, nhưng tôi tin tưởng tôi nhất định có thể tiến vào danh sách hai mươi người top đầu, giành được suất đi Warsaw, anh cũng đừng khiêm nhường như vậy, tôi tin tưởng anh cũng được!

Tần Dương cất danh sách vào trong túi áo, cười nói:

- Nhận lời chúc tốt lành của anh.

Sau khi đi hết một vòng xung quanh khu vực tranh tài, mọi người liền về khách sạn, hôm nay bọn họ đều không có trận đấu.

Ngay khi ba người Tần Dương vừa trở về không lâu, cửa phòng của hắn đột ngột bị gõ vang.

Tư Đồ Hương đi tới mở cửa phòng, lại nhìn thấy bên ngoài cửa có một cô gái mặc áo gió với dáng người thon dài, dáng vẻ có phần xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại có tia sắc bén lợi hại, vẻ mặt giỏi giang, có mấy phần khí chất hiên ngang mạnh mẽ.

- Cô tìm ai?

Ánh mắt cô gái mặc áo gió nhìn tới khuôn mặt của Tư Đồ Hương:

- Tôi tìm Tần Dương, anh ta có ở đây không?

Vẻ mặt Tư Đồ Hương bình tĩnh:

- Anh ấy đang ở đây, cô là ai?

Cô gái áo gió lấy từ trong túi của mình ra một tờ giấy chứng nhận, đặt trước mặt Tư Đồ Hương:

- Cục điều tra đặc biệt, Yamaguchi Rika!

Tư Đồ Hương nhíu mày, còn chưa nói lời nào, Tần Dương ngồi trên sô pha phòng khách đã mở miệng:

- Mời khách vào đi.

Tư Đồ Hương nhường lối cửa phòng:

- Mời vào.

Yamaguchi Rika nện đôi giày cao gót da bước vào gian phòng, ánh mắt đã nhìn tới Tần Dương vừa đứng dậy hỏi ghế sô pha, ánh mắt rõ ràng có vẻ đánh giá kỹ lưỡng.

Tần Dương nhìn Yamaguchi Rika trước mặt, trên khuôn mặt thể hiện mấy phần ý cười, che dấu sự kinh ngạc trong lòng Tần Dương lúc này.

Cục điều tra đặc biệt!

Yamaguchi Rika!

Cô gái này Tần Dương đã từng gặp rồi!

Lần trước khi Long Vương thăm dò một vụ mua bán đạn hạt nhân mà Hắc Thủ tiếp tay, đám người số 0, hầu số 0, số 2 đều ra tay, thầy trò Mạc Vũ vì đả kích Hắc Thủ đã từng tới Nhật Bản, khi ấy người của Hắc Thủ đúng lúc xảy ra xung đột với người của Cục điều tra đặc biệt này, đã xảy ra một trận đại chiến bên bãi cát bờ biển, hầu số 0 đột ngột xuất hiện thay đổi chiến cuộc, Ono Akita và Yamaguchi Rika dẫn đội thiếu chút nữa đã mất mạng, vẫn nhờ Mạc Vũ ra tay mới cứu được hai người này.

Bản thân hắn khi đó đeo mặt nạ, không ra tay, không có khả năng bị bại lộ thân phận được chứ?

Cô ta sao có thể tới tìm hắn được?
Bình Luận (0)
Comment