Chương 1315: Tên này không biết xấu hổ tới mức nào
Ánh mắt Yamaguchi Rika vẫn luôn bình tĩnh rốt cuộc không kiềm chế được mà dao động.
Cô ta vốn cho là lời bản thân nói ra đã rõ rồi, có lẽ Tần Dương có thể nghiêm túc thẳng thắn đối thoại với cô ta, nhưng cô ta đã đánh giá thấp mức độ mặt dày của Tần Dương rồi.
Giả bộ thật giống!
Sao anh không đi diễn phim đi?
Ha, hình như trong tài liệu nói anh quả thật đã từng đi diễn rồi...
Giọng điệu của Yamaguchi Rika có mấy phần cứng ngắc:
- Đệ tử của Đường chủ Nhị Đao đường Ryusen là Itou Shunsuke, là hậu bối của Itou Koshiro. Khi Itou Koshiro gặp chuyện bất trắc, anh ta không ở Nhật Bản, hiện giờ đã biết anh tới Tokyo, anh ta đương nhiên không chịu từ bỏ, chúng tôi nhận được tin tức rằng anh ta sẽ khiêu chiến chính diện anh.
Tần Dương nhìn chằm chằm Yamaguchi Rika, ánh mắt ngập tràn vẻ thấp thỏm chờ mong:
- Anh ta khiêu chiến, vậy tôi cũng có thể không đáp ứng mà, có quỷ mới biết anh ta xuất hiện từ đâu. Cái gì mà Itou Koshiro, tùy tiện tìm một lý do khiêu chiến tôi, tôi nhất định phải chấp nhận khiêu chiến sao, hơn nữa khi nãy cô cũng đã nói, bảo tôi ở Nhật Bản đừng gây chuyện, an phận tham gia tranh tài dương cầm, lời này là cô nói nhỉ?
Yamaguchi Rika trầm giọng nói:
- Đúng, là tôi nói... Anh không định chấp nhận khiêu chiến sao?
Tần Dương bĩu môi nói:
- Đối thủ của sư môn tôi nhiều hơn, người muốn khiêu chiến tôi cũng nhiều hơn, anh ta tính là cái gì? Anh ta nói khiêu chiến thì tôi phải đáp ứng theo à, vậy thì tôi phải mất mặt biết bao nhiêu. Đúng rồi, tiểu thư Yamaguchi, cô cho tôi số điện thoại đi, ngộ nhỡ gặp phải người tìm tôi gây rắc rối, tôi gọi cho cô một cú điện thoại, tránh đến lúc đó khiến tôi phải ra tay rồi, các người lại nói tôi gây chuyện ở Nhật Bản.
Yamaguchi Rika thể hiện sự tức giận:
- Anh coi tôi như cái gì, vệ sĩ của anh sao?
Tần Dương bật cười, vẻ mặt thản nhiên nói:
- Tôi vốn không biết gì cả, là cô đột ngột chạy tới cửa nói với tôi, haiz, có người muốn khiêu chiến anh này, haizz, anh không được làm loạn, phải quy củ... Cô nói chuyện này không phải mâu thuẫn sao, vả lại chẳng lẽ tiểu thư Yamaguchi cảm thấy tôi giống như một người bị người ta hếch mũi lên mặt cũng phải tươi cười chào đón không biết giận sao?
Câu cuối cùng của Tần Dương đã có thêm sự lạnh lùng nghiêm nghị, gương mặt vốn mỉm cười hòa khí bỗng nhiên khiến cho người ta có một loại cảm giác nguy hiểm.
Yamaguchi Rika trầm giọng nói:
- Đây là Nhật Bản, không phải Trung Quốc.
Tần Dương bình tĩnh trả lời:
- Đúng vậy, chính bởi vì đây là Nhật Bản, là địa bàn quản lý của các người, chẳng lẽ các người không nên quản thúc người của các người, bảo vệ tôi an toàn sao, nếu đến lúc đó có người ức hiếp tôi, tôi đâu thể không bẻ lại để mặc bị ức hiếp được, tốt xấu gì tôi cũng là người có uy tín, có danh dự, có thân phận, có gia thế hàng tỉ, chục triệu người hâm mộ, mặt của tôi rất đáng tiền đấy, nếu như có ai đánh mặt thì chính là bị nhân dân cả nước chê cười rồi.
Yamaguchi Rika bỗng nhiên cảm thấy hơi đau đầu. Cô ta xác thực muốn cảnh cáo Tần Dương, trận đấu là trận đấu, không được âm thầm gây sự, dù sao đã có vết xe đổ, bọn họ cũng lo lắng Tần Dương dựa vào lý do tới tranh tài mà âm thầm gây sự, nhưng bây giờ Tần Dương vừa nói như vậy, Yamaguchi Rika lại có một loại cảm giác bản thân bị lừa.
Yamaguchi Rika cắn răng, móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp đặt trên bàn trước mặt Tần Dương:
- Đây là danh thiếp của tôi, bên trên có số điện thoại của tôi, nếu như anh gặp phải phiền toái gì thì gọi điện thoại cho tôi, để tôi tới xử lý, anh không được âm thầm gây sự!
Tần Dương buông tay:
- Tôi là người theo chủ nghĩa hòa bình, thích yên lặng kiếm tiền, sống phóng túng khoái lạc, chuyện đánh đánh giết giết gì đó phiền người nhất, cho tới bây giờ đều không phải thức tôi thích, cho nên xin tiểu thư Yamaguchi hãy yên tâm.
Yamaguchi Rika cảm giác bản thân đã không nói chuyện được nữa rồi, trong bầu không khí như vậy, cô ta còn có thể cảnh cáo Tần Dương thế nào được?
Yamaguchi Rika cảm giác nếu bản thân còn nói thêm gì nữa, sợ răng Tần Dương cũng sẽ yêu cầu đích thân cô ta bảo vệ, vẻ mặt lạnh lùng đứng dậy:
- Tần Dương, những lời tôi nói trong lòng anh hiểu rõ là được, chớ có diễn trò trước mặt tôi...
Tần Dương bỗng nhiên cắt ngang lời Yamaguchi Rika nói, vẻ mặt chân thành nói:
- Tiểu thư Yamaguchi, tôi có một đề nghị.
Yamaguchi Rika hỏi theo bản năng:
- Đề nghị gì?
Tần Dương nghiêm túc nói:
- Tôi nghe được lời nhắc nhở của tiểu thư Yamaguchi như vậy lập tức vô cùng cảm thấy lo lắng cho chuyến hành trình tới Nhật Bản lần này của bản thân, tốt xấu gì tôi cũng là bạn bè từ nước ngoài tới, tiểu thư Yamaguchi không phải nên bảo vệ an toàn của tôi hay sao, dù sao nếu tôi xảy ra chuyện gì, như vậy ảnh hưởng cũng sẽ không nhỏ, sư phụ của tôi, sư công của tôi chắc chắn cũng sẽ không thoải mái cứ coi như vậy là xong, như vậy cuối cùng không phải khiến tất cả mọi người không thoải mái sao. Tôi thấy tiểu thư Yamaguchi đã nhiệt tình như vậy, còn đặc biệt chạy tới cửa nhắc nhở tôi, hay là mấy ngày này tiểu thư Yamaguchi đều ở cùng tôi đi, trong khoảng thời gian tôi ở Nhật Bản này tạm thời giả làm vệ sĩ của tôi, như vậy an toàn của tôi vừa được đảm bảo, cô cũng có thể nhìn chằm chằm tôi, để cho tôi không làm gió làm mưa như lời cô nói, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?
Gân xanh trên trán của Yamaguchi Rika không kiềm chế được nổi bần bật, cô ta vừa nghĩ tới đối phương sẽ nói điều này nên đang chuẩn bị rời đi, nhưng đối phương không thể ngờ đã cứng rắn cắt ngang lời mình mà nói ra rồi.
Tên này không biết xấu hổ tới mức nào đây.
Yamaguchi Rika cắn răng, ngón tay chỉ Tần Dương:
- Anh đừng phạm tội, nếu không rơi vào tay tôi rồi cố mà chịu đựng!
Yamaguchi Rika không thèm nói thêm lời nào nữa, xoay người, rầm rầm sải bước rời khỏi phòng.
Tần Dương nhìn bóng lưng Yamaguchi Rika rời đi, nụ cười trên gương mặt biến mất, cầm lấy tấm danh thiếp trên bàn trà, ánh mắt lộ vẻ suy tư.
Tư Đồ Hương tiễn Yamaguchi Rika ra cửa, sau khi xác nhận cô ta đã rời đi rồi mới khép cửa phòng lại, về tới phòng khách.
- Người của cục điều tra đặc biệt, sao lại để mắt tới chúng ta?
Hàn Thanh Thanh vẫn luôn ngồi bên cạnh lắng nghe, chưa nói một lời nào, lúc này mới khẽ nói:
- Mặc dù cô ta không lấy ra được chứng cứ, nhưng hiển nhiên bọn họ cũng nhận định chuyện này do chính các anh làm.
Tần Dương nhìn vẻ mặt có thần sắc lo lắng của Hàn Thanh Thanh, vươn tay ra nắm lấy tay của cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, mỉm cười an ủi:
- Bọn họ nhận định ra sao là chuyện của bọn họ, không có liên quan gì với chúng ta, chúng ta tới đây chính để tham gia tranh tài dương cầm, anh cũng không ngại bọn họ để mắt tới anh.
Tư Đồ Hương cau mày nói:
- Nhưng mà cô ta vừa mới nói người của Nhị Đao đường muốn khiêu chiến anh?
Tần Dương dùng hai ngón tay kẹp tấm danh thiếp kia, mỉm cười gõ nhịp:
- Đến lúc đó xem tình huống thế nào, Nhị Đao đường đã bị sư công của tôi tạo áp lực một lần, bọn họ chắc chắn hẳn không có lá gan chơi ám chiêu gì với tôi đâu, nếu không nếu tôi thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ sư công của tôi đã cày nát cả cái đỉnh núi Nhị Đao đường kia một lần rồi...
Tư Đồ Hương tiếp lời:
- Cho nên khiêu chiến mà Yamaguchi Rika nói tới là trận khiêu chiến công bằng?
- Khiêu chiến ấy mà, muốn nhận thì nhận, không muốn nhận sẽ không nhận, như vậy không phải đúng lúc ngủ gật gặp được gối đầu sao, đến lúc đó tôi bắt cô ta tới đây, để cô ta xem mà làm, cô ta chẳng phải chính là một bài gỗ rất tốt đó sao?
Tư Đồ Hương không hề lo lắng nói:
- Người của Nhị Đao đường còn tạm, nhưng mà tôi có chút bận tâm bên phía kia, nếu người của Nhị Đao đường đã chú ý tới việc chúng ta đã tới Tokyo rồi, như vậy bên phía kia hẳn cũng sẽ biết...