Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1306 - Chương 1316: Thần Hồn Nát Thần Tính

Chương 1316: Thần hồn nát thần tính
 

Hắc Ảnh?

Tần Dương nhíu mày:

- Quan hệ giữa cô và bọn họ vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt sao?

Tư Đồ Hương hơi biểu lộ có phần áy náy:

- Tổ chức này thật ra cũng không cưỡng ép giữ người lại, dù sao cũng là một tổ chức loại hình ban bố nhiệm vụ, anh không nhận cũng không có ai bắt ép, chỉ là không phải là tổ chức này nhìn chằm chằm tôi, mà là một kẻ nào đó trong tổ chức này...

Tần Dương trầm mặc hai giây:

- Trước kia hình như có nghe cô nói tới một lần, nhưng cũng không cặn kẽ, cụ thể đi.

Trên khuôn mặt của Tư Đồ Hương bày tỏ nụ cười khổ:

- Sự việc thật ra rất đơn giản, chính là trong hai năm tôi ở Hắc Ảnh này đã bị người đứng đầu của Hắc Ảnh theo dõi, gã muốn tôi trở thành người phụ nữ của gã, tôi từ chối, gã liền lợi dụng quyền lợi trong tay luôn gây sự với tôi, nhưng khi đó tôi cũng là người trong bóng tối, hành tung bất định, gã không làm được gì tôi quá nhiều.

- Rốt cuộc có một lần gã ngăn chặn tôi, muốn cưỡng ép ngủ với tôi, tôi giả vờ khuất phục, đàm phán điều kiện với gã, gã cho rằng tôi thật sự đã khuất phục, thả lỏng cảnh giác, bị tôi hạ đòn vạch trên mặt gã một lỗ máu lớn, hơn nữa trên đao của tôi còn bôi độc, tôi nhân cơ hội đó chạy thoát.

- Tôi vốn cho là gã muốn gióng trống khua chiêng gây rắc rối cho tôi, nhưng không ngờ gã không thể hiện cảm xúc gì, chỉ thông qua con đường liên lạc của Hắc Ảnh gửi điện tín cho tôi mấy lần, nói cho tôi biết để tôi chủ động đi tìm gã cầu xin tha thứ, làm người hầu của gã, gã sẽ tha thứ cho tôi, nếu không, gã sẽ khiến tôi sống không được.

- Tôi đương nhiên sẽ không chủ động đi chịu chết, đúng lúc đó sư phụ bảo tôi trở về Trung Hải, tôi mới rời khỏi Nhật Bản, không từng liên lạc với người Hắc Ảnh nữa. Thân phận của tôi vốn được giữ bí mật, là giả, gã cũng không biết thân phận của tôi ở Trung Quốc, tin tình báo duy nhất mà gã biết chính là kẻ thù tôi phải giết chính là Itou Koshiro.

- Lần trước sau khi chúng ta giết chết Itou Koshiro rồi Kanbara Chizuru làm phản, tiết lộ ra thân phận của anh và của tôi, vốn dĩ tôi cho rằng chuyện này đã bị sư công của anh trấn áp rồi, tin tức này có lẽ sẽ không bị lộ, nhưng hiện giờ đến cả cục điều tra đặc biệt cũng biết rõ ràng, kẻ kia không thể không chú ý tới chuyện của Itou Koshiro, cũng tất biết được thân phận của tôi, cũng biết tôi đã tới Nhật Bản!

Tần Dương nghe xong lời Tư Đồ Hương nói liền cau mày:

- Itou Koshiro đã chết lâu như vậy rồi, gã vẫn luôn không đi tìm cô sao?

Tư Đồ Hương lắc đầu:

- Không có, nhưng tôi hiểu gã này, trời sinh tính cách xảo trá mà cẩn thận, không làm chuyện bản thân không nắm rõ. Khi ở Trung Quốc, gã không chiếm được bất cứ ưu thế nào, thậm chí có thể vì vậy mà bại lộ thân phận. Cường giả tu hành ở Trung Quốc nhiều như vậy, cũng không phải nơi gã có thể đối phó được. Nhưng ở Nhật Bản, chỉ cần gã biết tôi đã tới, thì gã nhất định sẽ ra tay.

Tần Dương cau mày nói:

- Cô biết thân phận chính xác của gã không?

Tư Đồ Hương lắc đầu:

- Tôi biết hình dáng của gã, nhưng không biết thân phận của gã.

Tần Dương suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tìm cây bút chì, cô miêu tả, tôi vẽ lại, mặc dù không biết thân phận của gã, nhưng biết dáng vẻ của gã, nếu gã tới gần, chung quy có thể cảnh giác được một chút.

- Được!

Tư Đồ Hương đáp ứng một câu, sau đó lại bỗng hỏi:

- Có cần tôi và Thanh Thanh về Trung Quốc trước không?

Tần Dương do dự trong lòng một chút, bỗng cười nói:

- Cô bây giờ cũng không xác định gã nhất định biết được thân phận của cô, cũng không xác định gã nhất định sẽ đến báo thù cô, thậm chí cô cũng không biết tình huống của gã trong khoảng thời gian dài như vậy, có phải có chút sợ bóng sợ gió rồi không?

Tư Đồ Hương cau mày:

- Tôi cũng không phải sợ gã gây rắc rối cho tôi, chính là sợ đến lúc đó làm phiền tới Hàn Thanh Thanh.

Tần Dương trực tiếp hỏi:

- Thực lực của gã kia cô có biết không?

Tư Đồ Hương gật đầu:

- Khi tôi rời khỏi Nhật Bản, gã hẳn đã có thực lực Thiên Nhân đỉnh phong rồi.

Tần Dương cười nói:

- Thiên Nhân đỉnh phong mà thôi, coi như tôi đơn đấu cũng không thành vấn đề, hơn nữa cô hiện giờ cũng đã lên cảnh giới Đại Thành, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, không cho đối phương có cơ hội ra tay là được. Ngày thường ra ngoài chúng ta đi cùng nhau, không có việc gì thì ở trong khách sạn, nghĩ tới hẳn cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Lá gan của gã có lớn hơn nữa cũng sẽ không dám tới khách sạn năm sao cao cấp công khai bắt người hoặc giết người đâu, dù sao chúng ta cũng không phải người thường không có năng lực phản kháng.

Hàn Thanh Thanh vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe khẽ nói:

- Em có thể về nước trước, không sao mà.

Tần Dương cười nói:

- Chúng ta khó có dịp cùng đi một lần, dù sao cũng phải vui chơi một chút mới về chứ, chơi hai ngày trước đi, đợi chúng ta nếm hết món ăn ngon, chơi đủ nơi thú vị ở Tokyo rồi, nếu chuyện của anh vẫn chưa xong thì đưa em về trước... Yên tâm, có anh ở đây, một Thiên Nhân đỉnh phong không thành vấn đề gì.

Trong ánh mắt của Tư Đồ Hương có chút lo lắng:

- Lỡ như gã đột phá Siêu Phàm rồi thì sao?

Tần Dương bật cười:

- Cho dù gã đột phá Siêu Phàm thì giỏi lắm cũng mới bước vào Siêu Phàm thôi, thực lực cũng không cách nào hoàn toàn nghiền ép tôi được, cho dù tôi tính là không đánh lại gã, chạy bán sống bán chết hẳn không thành vấn đề, chỉ cần chúng ta không đi tới những địa điểm vắng vẻ, không cho gã cơ hội ra tay là không có vấn đề.

Tần Dương thật sự có sự tự tin đó, thứ nhất là hắn từng mạnh mẽ chống lại ba lượt công kích toàn lực của cao thủ Siêu Phàm Chúc Thiên Sơn mà không bị thương nặng, sau đó còn chiến tích chém giết cao thủ Siêu Phàm kiêu ngạo của Dragon Slayer, huống chi khi Tần Dương nhàn rỗi vẫn luôn lĩnh ngộ tu hành Kinh Lôi chỉ, lực chiến đấu như hổ mọc thêm cánh đã tăng lên thêm một bậc nữa.

Trong lòng Hàn Thanh Thanh đương nhiên cũng không hi vọng vừa tới đã qua loa trở về, chỉ là không muốn tăng thêm rắc rối cho Tần Dương và Tư Đồ Hương, nghe lời Tần Dương tự hứa đảm bảo rồi cô cũng yên tâm hơn.

- Được, vậy em chơi thêm mấy ngày nữa, đợi anh tranh tài dương cầm kết thúc, nếu như chuyện của anh vẫn chưa xử lý xong, em liền đi về trước.

Tần Dương cười nói:

- Được, giải quyết như vậy đi.

Tần Dương đi tới ngồi xuống bên bàn, cầm lấy bút chì trong khách sạn, mở sổ phác thảo.

- Tới đây, em, anh vẽ.

Hàn Thanh Thanh tò mò đi tới:

- Anh còn có thể vẽ tranh à?

Tần Dương cười hì hì nói:

- Em không biết nhỉ, thứ anh biết được cũng không ít đâu, không nhiều lắm, cầm kỳ thư họa ít nhất đều biết, không tính là giỏi nhất quốc gia, nhưng tuyệt đối cũng xem như người trong nghề, nhất là như phác thảo càng không có vấn đề.

Tư Đồ Hương bưng một băng ghế tới ngồi bên cạnh Tần Dương, trong đầu nhớ lại hình dáng của gã kia, bắt đầu khẽ thì thầm:

- Mặt của gã hình chữ quốc, cái cằm hơi lồi về phía trước, hàng mày đậm, đôi mắt có chút hung ác, khóe mắt hơi chếch... Ừ, nơi này hơi cao một chút...

Tư Đồ Hương miêu tả, Tần Dương vẽ, Hàn Thanh Thanh ngồi bên cạnh tò mò quan sát, trong lúc này trong phòng chỉ có giọng nói nhẹ nhàng miêu tả của Tư Đồ Hương cùng với âm thanh loạt xoạt của bút chì ma sát với mặt giấy.

Động tác của Tần Dương rất nhanh, hắn phác thảo trước trên mặt tờ giấy thứ nhất theo lời miêu tả của Tư Đồ Hương, đợi sau khi Tư Đồ Hương xác nhận xong lại hạ bút sang tờ giấy thứ hai, lại làm thêm những điều chỉnh nho nhỏ, một người đàn ông với ánh mắt lãnh đạm, biểu lộ lạnh lùng, có hai cọng râu mặt chữ quốc xuất hiện trên mặt giấy.

Một lần nữa trải qua mấy lần điều chỉnh nho nhỏ, Tư Đồ Hương nhìn gương mặt trên tờ giấy này, ánh mắt có phần kỳ dị.

- Đúng, chính là gã... Anh vẽ gần như giống như đúc trong ấn tượng của tôi... Chỉ là gã hiện tại hẳn có một vết sẹo từ đây đến đây... Tôi chỉ nói là có lẽ, dù sao tôi cũng không biết sau đó gã có phẫu thuật xử lý vết sẹo kia không...

Hàn Thanh Thanh ngồi bên cạnh đột ngột nhỏ giọng nói:

- Em... hình như từng gặp gã...
Bình Luận (0)
Comment