Chương 1317: Tư thế thân mật một chút, em không ghen đâu
Hai người Tần Dương và Tư Đồ Hương đồng thời cùng quay đầu, ánh mắt hãi hùng nhìn Hàn Thanh Thanh.
Bọn họ mới vẽ gã có khả năng tồn tại nguy hiểm này ra, nhưng mà Hàn Thanh Thanh đã nói là đã thấy gã rồi!
Như vậy còn chưa đủ hãi hùng sao?
Ánh mắt Tần Dương nhìn chăm chú Hàn Thanh Thanh:
- Thanh Thanh, gã này chính là một sát thủ, là một phần tử nguy hiểm, em xác định em đã gặp gã rồi?
Ánh mắt Hàn Thanh Thanh tỏ vẻ có chút không quá xác định:
- Nếu không hai người vẽ thêm vết sẹo đi, em lại nhìn lại xem sao?
Tư Đồ Hương ngẫm nghĩ, giơ tay gạch một gạch nghiêng vẹo trên bức họa:
- Khi đó tôi vạch đao hẳn từ điểm này tới điểm này...
Tần Dương cầm lấy bút chì nhìn theo phương hướng Tư Đồ Hương chỉ dẫn, thêm vào một vét sẹo nhàn nhạt, sau đó quay đầu nhìn về phía Hàn Thanh Thanh.
Hàn Thanh Thanh mở to hai mắt, gật đầu khẳng định:
- Là gã, chính là ngày hôm qua khi chúng ta đi dạo phố, em có nhìn thấy gã!
Biểu lộ của Tư Đồ Hương có chút kinh hãi hỏi:
- Em nhìn thấy ở đâu?
Hàn Thanh Thanh quay đầu nhìn Tư Đồ Hương, khẳng định giải thích:
- Ngày hôm qua không phải chúng ta đi dạo trung tâm mua sắm đó sao, trước đó không phải chị đang thử quần áo đó ư, em ngẫu nhiên quay đầu lại một lần, nhìn thấy gã đứng dựa lan can của cửa hàng đối diện gọi điện thoại, đội mũ lưỡi trai, đúng lúc nhìn sang, chỉ là gã liếc mắt một cái liền quay đầu, chỉ là trí nhớ của em xưa nay vẫn khá tốt...
Tần Dương nghe thấy như vậy, sắc mặt thay đổi, gã nguy hiểm kia đã tìm được Tư Đồ Hương rồi, hơn nữa còn đi sau lưng cô.
Nếu như không phải các cô luôn đi dạo ở trong khu thành phố phồn hoa, chung quanh đều là người, gã kia chẳng phải đã có khả năng ra tay rồi sao?
Nghĩ tới gã này lắc lư xung quanh hắn, Hàn Thanh Thanh và Tư Đồ Hương, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, trong lòng Tần Dương không kiềm chế được sự hoảng sợ.
Sắc mặt của Tư Đồ Hương cũng trở nên có chút nghiêm túc:
- Thanh Thanh không thể ở lại, ở lại có thể gặp nguy hiểm, cô ấy chỉ là một người bình thường, dễ trở thành mục tiêu của gã kia nhất.
Tần Dương chớp mắt, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ, nếu hắn đã theo dõi Tư Đồ Hương và Hàn Thanh Thanh, như vậy là có thể thiết kế bẫy dụ bắt gã hay không?
Ý nghĩ này mới hiện lên trong đầu đã bị Tần Dương hủy bỏ, bởi vì hắn không muốn khiến cho Hàn Thanh Thanh bị liên lụy tới bất cứ nguy hiểm nào, cho dù chỉ là một phần trăm khả năng gặp chuyện bất trắc cũng không được.
Cân nhắc tới Hàn Thanh Thanh mới tới được hai ngày mã đã trở về như vậy, thật sự là quá vội vàng, quá không chu đáo, Tần Dương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Như vậy đi, chúng ta che dấu hành tung chơi thêm một ngày nữa, chiều nay em đi tới hội trường âm nhạc xem trận thi đấu của anh, sau khi trận thi đấu hoàn thành rồi chúng ta cùng đi ăn cơm, ăn cơm tối xong anh đưa em lên máy bay, anh sẽ bảo hai người Khang ca và chị Hà tới sân bay đón em, tạm thời đảm nhiệm bảo vệ an toàn cho em trong khoảng thời gian này.
Hàn Thanh Thanh không có bất cứ dị nghị gì chấp nhận sự sắp xếp của Tần Dương:
- Được!
Cô tin tưởng Tần Dương sẽ lo liệu được tất cả cho cô.
Kết đôi với Tần Dương, những chuyện liên quan tới sự an toàn, các mặt hành trình của cô căn bản không cần quan tâm, chỉ cần nghe theo là được, Tần Dương chung quy sẽ sắp xếp tốt nhất.
Ba người Tần Dương tới khách sạn ăn cơm, còn đặt ở trên mạng một chiếc xe ô tô trực tiếp tới chờ ở bãi đỗ xe khách sạn, ba người trực tiếp đi thang máy xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất, ngồi chờ xe tới rồi rời khỏi khách sạn, tránh khả năng bị giám sát ở cửa chính.
Tần Dương vô cùng thông thạo cách làm thế nào để thoát khỏi khả năng có thể bị theo dõi, chỉ cần hắn có điều kiện chuẩn bị, hắn không tin có ai có thể âm thầm theo dõi được hắn.
Ba người cùng đi du ngoạn công viên Disneyland nổi tiếng lẫy lừng Tokyo, sau đó ăn cơm tối rồi lại cùng tới tháp Tokyo, quan sát cảnh đêm của cả Tokyo.
Trên đỉnh tháp Tokyo, Tư Đồ Hương cầm máy ảnh phản xạ ống kính đơn, mỉm cười đề nghị:
- Nơi này chụp ảnh rất đẹp, tôi chụp ảnh giúp hai người đi.
- Được!
Hàn Thanh Thanh kéo cánh tay của Tần Dương, để đầu của mình tựa lên vai Tần Dương, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười mỉm ngọt ngào.
Tư Đồ Hương chụp một bức, mỉm cười nói:
- OK.
Hàn Thanh Thanh chạy tới, nhận lấy máy ảnh trong tay Tư Đồ Hương, mỉm cười nói:
- Ngày hôm nay chị đã chụp giúp tụi em nhiều rồi, chị còn chưa chụp đâu, tới đây, để em chụp giúp chị!
Tư Đồ Hương cũng không từ chối, đi tới chụp vài tấm, mỉm cười nhìn ống kính.
Hàn Thanh Thanh chụp một mình Tư Đồ Hương, quay đầu sang nhìn Tần Dương bên cạnh:
- Hai người cùng chụp chung đi, hôm nay cả hai chưa chụp được mấy đâu.
Tần Dương sờ lên mũi:
- Bọn anh không cần đâu quá?
Hàn Thanh Thanh cười kiên trì nói:
- Sao lại không cần, nếu đã đến rồi thì chụp ảnh lưu lại kỷ niệm đi, không nói tới lần sau hai người có còn đi cùng nhau không, cho dù có tới cùng cũng không bây giờ, có lẽ là mấy năm sau, nhanh lên, nhanh lên.
Tần Dương thấy Hàn Thanh Thanh kiên quyết như vậy, liền đi tới đứng bên cạnh Tư Đồ Hương, đứng thẳng người.
Hàn Thanh Thanh giơ máy ảnh lên, lại đặt xuống, bất mãn nói:
- Quan hệ giữa hai người cũng không phải người ngoài, đứng cách nhau như vậy làm gì, giống như đề phòng cướp vậy. Yên tâm, thân mật một chút, tự nhiên một chút, em sẽ không ghen đâu.
Tần Dương lập tức hơi có chút ngượng ngùng, ngược lại Tư Đồ Hương hào phóng hơn nhiều, cười tủm tỉm nghiêng người nhích tới gần, còn vươn tay khoác lên cánh tay của hắn, thân người hơi nghiêng tựa lên cánh tay hắn, nhưng không hoàn toàn dán sát bả vai Tần Dương như Hàn Thanh Thanh trước đó.
Hàn Thanh Thanh chụp một bức, khẽ cười nói:
- Chúng ta cùng chụp một tấm đi.
Nhớ một du khách chụp giúp, Hàn Thanh Thanh nhanh chóng chạy tới ôm một cánh tay khác của Tần Dương, Tư Đồ Hương hơi do dự một chút, cuối cùng không rút tay của mình về.
- Tách!
Hàn Thanh Thanh nhận lại máy ảnh, nhìn bức ảnh chụp, tấm hình ba người thân mật đứng bên nhau, hai cô gái mỗi cô một bên ôm kéo cánh tay của Tần Dương, thân người đều hơi nghiêng tựa lên người Tần Dương, khuôn mặt mỉm cười, hình ảnh trông qua hài hòa một cách kỳ lạ.
- Rất đẹp, đi thôi, chúng ta đi ăn khuya.
Tần Dương nhìn vẻ mặt mỉm cười của Hàn Thanh Thanh, tâm trạng thoáng có phần khác thường.
Cô ấy đang làm cái gì đây?
Sáng sớm ngày hôm sau, ba người lại đi tới công viên Hoa anh đào hoang dã, dưới tàng cây hoa anh đào, ba người một lần nữa chụp được không ít ảnh.
Cả ba cũng không về lại khách sạn, mà trực tiếp đi tới địa điểm so tài.
Nơi thi đấu của tổ đề cử là sảnh âm nhạc loại nhỏ có thể chứa khoảng ba trăm người, Tần Dương cũng nhìn thấy được hai người khác là Triệu Phi và Hậu Lang trong tổ đề cử của Trung Quốc, tất cả mọi người đều được phân ra những tổ thi đấu khác nhau.
Ba người Tần Dương ngồi được khoảng hơn một giờ liền đến phiên tổ của Tần Dương thi đấu.
Một người đàn ông cao gầy đứng dậy, đi tới trước piano dùng để kiểm tra đánh giá, thần sắc tự tin, sau đó ngồi xuống.
Tần Dương cầm danh sách của tổ phân, liếc mắt nhìn cái tên trong phần thông tin ứng với người đàn ông gầy này.
Yagyuu Chisaka.
Người Nhật Bản.
Tần Dương ngẩng đầu lên, quan sát người đàn ông gầy nhỏ kia.
Người đàn ông này chắc hẳn chỉ có một mét bảy, nhưng tướng mạo lớn lên không tệ, có hơi gầy gò, hơn nữa gương mặt của người này trông qua có hơi trắng, dáng vẻ giống như trầm mê trong tửu sắc một thời gian dài bị vét sạch hết vậy.
Song khi người đàn ông này đặt tay lên phím dương cầm, mới đánh ra mấy nốt nhạc thì lông mày của Tần Dương đã nhíu lại theo bản năng.
Người này là một cao thủ!