Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1308 - Chương 1318: Đấu Vòng Tiếp Theo

Chương 1318: Đấu vòng tiếp theo
 

Mục đích cuối cùng của tổ đề cử chính là cạnh tranh một suất đi tới Warsaw, quy tắc của cuộc so tài này đương nhiên cũng giống như Warsaw, thi đấu tuyển chọn tuyển thủ đều là khúc nhạc được yêu cầu trong cuộc tranh tài dương cầm Chopin quốc tế, đều là một số khúc nhạc kinh điển của Chopin.

Yagyuu Chisaka biểu diễn rất trôi chảy, sinh động, nhận được lời một loạt lời bình luận tốt của giám khảo, cuối cùng lấy được một số điểm tương đối cao.

Hai tuyển thủ tiếp theo rõ ràng yếu hơn so với Yagyuu Chisaka một chút, lượt thứ tư đến phiên Tần Dương.

Tần Dương đi lên đài biểu diễn, vẻ mặt tự tin bắt đầu màn diễn tấu của mình.

Yagyuu Chisaka ngồi dưới đài nghe Tần Dương biểu diễn, chỉ trong khoảnh khắc Tần Dương đánh ra nốt nhạc đầu tiên, ánh mắt của Yagyuu Chisaka đã có thêm mấy phần nghiêm nghị.

Mọi người ngồi ở đây đều là cao thủ trong cao thủ giới dương cầm, đương nhiên năng lực thưởng thức cũng rất cao, đều nhanh chóng đoán được Tần Dương là một cao thủ rất lợi hại.

Yagyuu Chisaka cầm lấy danh sách trong tay, cẩn thận tra cứu đối chiếu thông tin đối phương, nhìn rõ tư liệu về Tần Dương.

Tần Dương!

Màn diễn tấu của Tần Dương kết thúc, nho nhã cúi chào giám khảo, mỉm cười đi xuống đài.

Tần Dương ngồi trở lại vị trí của mình, chú ý tới có người nhìn mình chằm chằm, quay đầu nhìn lại, chính là Yagyuu Chisaka kia đang chú ý mình.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, Yagyuu Chisaka biểu lộ lạnh lùng quay đầu đi.

Hai mắt Tần Dương híp lại. Tên này còn rất kiêu ngạo nha.

- Như thế nào, nghe hay không?

Tư Đồ Hương không hề che dấu chút nào trả lời:

- Nghe không hiểu, nhưng nghe rất hay.

Hàn Thanh Thanh khẽ cười nói:

- Đánh đàn rất khá, không thứ nhất thì chắc chắn cũng là thứ hai, vào vòng trong không có vấn đề gì.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Yên lặng nghe xong buổi biểu diễn này thì cũng đã tới trưa, những người này đều là tinh anh tới từ khắp các quốc gia ở Châu Á, ngày thường hiếm gặp được một lần...

Tế bào âm nhạc của Hàn Thanh Thanh vẫn rất tốt, dù sao chính bản thân cô cũng hiểu được piano, mặc dù chưa nói tới dốc lòng chuyên tâm, nhưng cũng hoàn toàn được coi là thuần thục, nghe ngược lại rất say sưa.

Tư Đồ Hương không có nghiên cứu gì đối với piano, ngồi trong sảnh âm nhạc mà suy nghĩ không biết đã sớm bay tới nơi nào.

Lúc năm giờ, cuộc so tài kết thúc, kết quả của vòng thi đấu thứ nhất được nhanh chóng công bố.

Tần Dương kiểm tra thành tích của bản thân một chút, bỗng nhiên hắn lại là người đứng nhất trong tổ nhỏ của mình, đứng thứ hai không ngoài dự đoán chính là Yagyuu Chisaka, điểm chỉ kém Tần Dương một chút mà thôi.

Tần Dương kiểm tra một chút hai tuyển thủ Trung Quốc khác là Triệu Phi và Hậu Lang, phát hiện cả hai đều cùng nổi lên, Triệu Phi ở nhóm nhỏ thứ hai, Hậu Lang ở nhóm nhỏ thứ ba, càng nguy hiểm hơn. Liễu Thành Mân liếc nhìn cùng Tần Dương, đều cùng giành được hạng nhất trong tổ của mình, không hề lo lắng không qua được vòng đầu tiên.

Tất cả đều vui vẻ!

Tần Dương không tiếp tục xem kết quả thi đấu nữa, cười nói:

- Được rồi, đã vào vòng sau, hạng nhất! Chúng ta đi ăn một bữa ngon chúc mừng một chút!

Sau bữa cơm tối, Tần Dương và Tư Đồ Hương cùng đưa Hàn Thanh Thanh tới sân bay.

- Lần này quả thật xin lỗi em, vốn cho là chỉ an tĩnh trôi qua thời gian thi đấu, nào ngờ lại có nhiều kẻ thù như vậy...

Hàn Thanh Thanh nhón chân lên, ôm Tần Dương một cái:

- Mặc dù thời gian không lâu lắm, nhưng được ăn ngon, chơi thắng cảnh nổi tiếng nhất, còn được xem màn biểu diễn của các cao thủ piano, coi như đã viên mãn rồi, cho nên không cần xin lỗi, anh và chị Hương hương cẩn thận một chút, nơi này không phải trong nước, an toàn là số một.

Tần Dương gật đầu:

- Được, Khang ca và chị Hà sẽ tới sân bay đón em, còn bảo vệ em an toàn nữa.

Hàn Thanh Thanh cũng không bốc đồng mà từ chối. Cô hiểu rất rõ, nếu như bản thân cô xảy ra chuyện gì, như vậy Tần Dương mới thật sự gặp phải nguy hiểm, vì hắn phải cứu mình sẽ làm ra những chuyện nguy hiểm đến mức gần như không có phần thắng, cũng như khi Miêu Toa bị bắt cóc, đeo bom nổ trên người, Tần Dương cũng sẽ xông vào không chùn bước.

- Ừ, chờ anh trở về.

Hàn Thanh Thanh cũng không lưu luyến ôm Tần Dương, chỉ ôm một chút sau đó buông tay, kéo vali hành lý của mình dứt khoát đi về hướng cửa kiểm tra.

Tư Đồ Hương nhìn bóng lưng Hàn Thanh Thanh, ánh mắt có phần áy náy:

- Chuyện lần này đều do tôi...

Ánh mắt Tần Dương nhìn Hàn Thanh Thanh đang bước qua cửa kiểm tra, mỉm cười vẫy tay với Hàn Thanh Thanh:

- Quan hệ giữa chúng ta tuy hai mà một, không cần cảm thấy có lỗi, cho dù là Hàn Thanh Thanh thì cô ấy cũng không trách cô.

Tư Đồ Hương trầm mặc hai giây:

- Chúng ta làm gì bây giờ?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Tìm ra gã, kết thúc chuyện này.

Tư Đồ Hương nhíu mày nói:

- Gã ở trong tối, muốn tìm ra gã quả thật không dễ chút nào, huống chi thực lực của gã mạnh hơn chúng ta, không chừng còn có giúp đỡ...

Tần Dương lắc đầu:

- Không, gã hẳn chỉ có một mình!

Tư Đồ Hương hơi sững sờ, bỗng nhiên ngộ ra:

- Nếu như gã có những người khác hỗ trợ, như vậy gã cũng không cần đích thân đi theo dõi chúng ta, dù sao tôi nhận ra gã...

Tần Dương mỉm cười gật đầu:

- Gã đích thân theo dõi cô đương nhiên còn có nguyên nhân khác, có lẽ là tìm cơ hội có thể ra tay bất cứ lúc nào, nếu như gã phái những người khác tới thì cơ hội nháy mắt xuất hiện rồi biến mất, ngoài ra gã căn bản cũng không sợ bị cô phát hiện, thậm chí nếu như gã biến thái một chút, cố ý theo dõi cô, cố ý để cô phát hiện, vì để tạo áp lực tâm lý cho cô, khiến cô cảm thấy sợ hãi...

Tư Đồ Hương sửng sốt một chút:

- Tôi quả thật không nghĩ tới điểm này, anh vừa nói như vậy có lẽ thật sự có khả năng này, dù sao thực lực của gã có thể cao hơn so với tôi, trước kia khi tôi đối mặt với gã không hề có bất cứ lực phản kháng nào, dù là hiện tại cũng không phải đối thủ của gã...

Lúc này Hàn Thanh Thanh đã hoàn toàn bước qua cửa kiểm tra an ninh, Tần Dương mới xoay người:

- Gã này chung quy vẫn là một rắc rối, phải tìm ra và xử lý gã, hoàn toàn chấm dứt mối phiền toái này.

Tư Đồ Hương đi theo bên cạnh Tần Dương:

- Hay là lấy tôi làm mồi?

Tần Dương cười nói:

- Đây quả thật là một cách, cô làm mồi nhử, tôi âm thầm theo dõi ngược lại fax, điều tra thân phận của gã, tìm cơ hội âm thầm ra tay.

- Được, cứ làm như vậy đi, lúc nào bắt đầu hành động?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Không cần gấp, thực lực của gã mạnh hơn chúng ta, chúng ta cần chuẩn bị cho tốt rồi hẵng đấu với gã, tìm gã trước rồi nói, hơn nữa phải dựa vào hai chúng ta phải âm thầm bắt lấy gã tất không thể đi con đường bình thường được.

Hai mắt Tư Đồ Hương sáng lên:

- Chỉ cần tìm ra được thân phận của gã, rất nhiều bản lĩnh khi tôi học được ở Hắc Ảnh có thể sử dụng tới rồi.

Tần Dương bật cười, Tư Đồ Hương đã từng làm sát thủ, mà Tần Dương từng là một đặc công đã qua huấn luyện toàn diện, hai người liên thủ ra tay chính diện muốn bắt được kẻ kia e rằng rất khó, nhưng lén ám sát hiển nhiên mức độ khó khăn cũng không tính là cao.

- Được, trước khi hành động, tôi đi chuẩn bị một số vật dụng phòng thân đã.

Tư Đồ Hương gật đầu:

- Thực lực của đối phương mạnh hơn chúng ta, có cần tôi đi làm hai cây súng không? Trong tình huống đánh bất ngờ có lẽ có thể có chỗ cần dùng tới.

Tần Dương cười nghiêng đầu:

- Cô có thể làm được sao?

Tư Đồ Hương bình tĩnh trả lời:

- Tốt xấu gì tôi cũng đã lăn lộn ở đây hai năm, đường gì mà không quen? Chỉ cần có tiền, đủ tiền, khẩu như RPG cũng có thể làm ra được, đừng nói chỉ là hai khẩu súng...
Bình Luận (0)
Comment