Chương 1319: Anh coi tôi là bảo mẫu à?
Tần Dương cự tuyệt đề nghị của Tư Đồ Hương, thứ đồ vật như súng mang trên người có chút chói mắt, mặc dù trong điều kiện đánh bất ngờ quả thật có thể mang tới hiệu quả nhưng tai hại cũng không nhỏ.
Huống chi hiện giờ người của cục điều tra đặc biệt không chừng còn đang âm thầm nhìn chằm chằm Tần Dương và Tư Đồ Hương, lỡ như đến tấn công đột ngột, tìm được súng, nhân chứng, vật chứng cũng lấy được, hai người Tần Dương không còn cách chống chế nữa, trừ phi Tần Dương dự định chạy trốn, từ đó về sau trở thành một đào phạm.
- Đồ thì để tôi nghĩ cách, phải dùng thứ không thấy được mới được, nếu không sẽ không có hiệu quả đánh bất ngờ.
Tư Đồ Hương cũng không có bất kỳ kinh ngạc gì. Lúc trước khi Tần Dương dẫn Tư Đồ Hương tới Nhật Bản báo thù giúp cô, đến cả súng bắn tỉa Tần Dương cũng có thể lấy ra được, có thứ gì mà không làm được chứ.
- Là thứ giống như nhẫn của anh sao?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, những vật này càng dễ che khuất hơn, càng dễ làm được việc hơn. Trong điều kiện mà thực lực của đối phương mạnh hơn chúng ta, món đồ chơi như súng trừ phi công kích bất ngờ trực tiếp ở khoảng cách gần, nếu không hầu như không có được tác dụng gì.
Trên đường về, Tần Dương âm thầm gọi một cú điện thoại, muốn một số loại đồ vật, đối phương nói cho hắn biết những thứ này ngày mai sẽ giao vào tay hắn.
Hai người trở lại khách sạn, sau khi tắm rửa xong thì ngồi dựa ghế sô pha xem tivi.
Điện thoại của Tần Dương bỗng nhiên đổ chuông.
Tần Dương cầm điện thoại lên xem xét, là người phụ trách dẫn đoàn du lịch người hâm mộ hắn Hoài Gia Viễn, là một người đàn ông gần ba mươi tuổi rất nhiệt tình.
- A lô...
Giọng nói của Hoắc Gia Viễn có phần gấp gáp:
- Tần tiên sinh, tôi là Hoắc Gia Viễn.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Biết rồi, tìm tôi có chuyện gì không?
Hoắc Gia Viễn vội vàng nói:
- Đoàn du lịch của chúng tôi có mấy thành viên đã xảy ra chuyện, bị người ta giữ lại rồi....
Tần Dương nhíu mày, thân người cũng ngồi thẳng dậy trên ghế:
- Anh đừng gấp, xảy ra chuyện gì rồi, anh nói rõ chi tiết cho tôi biết.
Hoắc Gia Viễn nhanh chóng giải thích:
- Mọi người cùng ăn cơm tối, sau khi ăn xong là thời gian hoạt động tự do, có mấy thành viên của đoàn hẹn đi nhà tắm bồn, nhưng bọn họ đã xảy ra xung đột với đám người trong nhà tắm, đánh nhau một trận, sau đó bọn họ bị người ta giữ lại, bảo là phải bồi thường một triệu nhân dân tệ mới thả người...
Tần Dương trầm giọng hỏi:
- Báo cảnh sát chưa?
Giọng điệu của Hoắc Gia Viễn có chút do dự:
- Vẫn chưa, tôi nghe thành viên đoàn gọi điện thoại tới nói, vốn dĩ xảy ra xung đột đám người kia cũng không dự định đòi nhiều bồi thường như vậy, nhưng sau đó nghe nói bọn họ là tập thể người hâm mộ của anh, đám người kia liền nâng giá, còn nói phải bồi thường phí tổn thất tinh thần một triệu nhân dân tệ, còn nói nếu anh đi thì bọn họ liền thả người.
Hoắc Gia Viễn hơi do dự một chút, rồi bổ sung thêm:
- Theo như thành viên đoàn kia nói đám người kia hình như không phải hạng người đứng đắn gì, trên thân cả đám đều là hình xăm, hình như là giang hồ trên đường...
Tần Dương có chút kỳ quái:
- Bọn họ chỉ đích danh tôi tới?
- Đúng vậy.
Hoắc Gia Viễn do dự một chút rồi nói:
- Hay là chúng ta vẫn báo cảnh sát đi, mặc dù tôi không rõ đám người kia vì sao chỉ đích danh muốn anh tới, nhưng tôi cảm thấy bọn họ cho rằng anh là kẻ có tiền, cho nên muốn lừa bịp, tống tiền anh.
Tần Dương suy nghĩ một chút nói:
- Không cần báo cảnh sát, tôi đi xem một chút.
Hoắc Gia Viễn lo lắng nói:
- Nhưng mà lỡ như anh đi bị bọn họ giữ lại, không cho anh đi thì phải làm sao bây giờ?
Tần Dương cười nói:
- Tôi đi tìm người bạn Nhật Bản cùng đi, bọn họ không dám bắt tôi đâu.
Hoắc Gia Viễn kinh ngạc hỏi:
- Tần tiên sinh còn có quan hệ ở Nhật Bản sao?
Tần Dương cười nói:
- Mới quen, tôi nghĩ chuyện nhỏ như vậy cô ấy có lẽ sẽ không để ý mà giúp một chút, anh gửi địa chỉ cho tôi.
Hoắc Gia Viễn nói địa chỉ:
- Tôi ở trước cửa chờ anh.
- Được!
Tần Dương cúp điện thoại, Tư Đồ Hương quay đầu nhìn về phía Tần Dương:
- Người bạn mà anh nói tới chính là Yamaguchi Rika?
Tần Dương khẽ mỉm cười:
- Đúng vậy, cô ta không phải muốn nhìn chằm chằm tôi sao, vậy thì cho cô ta nhìn chằm chằm đi, nếu như cô ta không muốn tôi ra tay gây chuyện, vậy thì cô ta phải xử lý chuyện giúp tôi, nếu không tôi bị ép phải ra tay thì cũng không trách tôi được.
Trên gương mặt của Tư Đồ Hương nở nụ cười:
- Cô ta chẳng phải trở thành bảo mẫu của ảnh rồi, anh nói xem cô ta có đáp ứng không?
Tần Dương cười nói:
- Tôi cảm thấy hẳn không thành vấn đề, gọi điện thoại sẽ biết.
Tần Dương lấy điện thoại, bấm gọi dãy số của Yamaguchi Rika.
- Xin chào, tôi là Yamaguchi Rika.
Tần Dương tựa người lên ghế sô pha, mỉm cười nói:
- Tiểu thư Yamaguchi, tôi là Tần Dương.
Giọng nói của Yamaguchi Rika đột ngột lạnh đi:
- Tần tiên sinh, anh tìm tôi có chuyện gì không?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Bên phía tôi gặp phải chút rắc rối, muốn mời tiểu thư Yamaguchi giúp một việc, yên tâm, đối với cô mà nói chỉ là một chuyện nhỏ.
Yamaguchi Rika hừ lạnh nói:
- Anh thần thông quảng đại như vậy, còn có chuyện anh không làm được sao, cần tìm tới tôi?
Giọng điệu của Tần Dương tỏ vẻ bất lực:
- Sự việc cũng không lớn, thật ra mình tôi cũng có thể làm được, nhưng đi rồi tôi lại sợ làm lớn sự việc lên, cô cũng đã nói bảo tôi không được gây chuyện, tôi cũng muốn an phận thủ thường, quy củ tranh tài, thanh thản đi du lịch ngắm cảnh, nhưng sự việc chung quy cứ tới tìm tôi, tôi cũng hết cách rồi.
Yamaguchi Rika nghe Tần Dương nói như vậy, giọng nói lập tức nâng cao hai độ:
- Anh cũng không được làm xằng làm bậy, rốt cuộc là chuyện gì, anh nói đi!
Tần Dương kể lại đơn giản một lần như lời Hoắc Gia Viễn đã nói:
- Mặc dù tôi chưa đi, nhưng tôi chắc chắn những kẻ kia đều là lưu manh xã hội, không chừng chính là xã hội đen, dù sao xã hội đen ở Nhật Bản các cô vô cùng thịnh hành, vả lại sau lưng những gã xã hội đen này có chỗ dựa là đại lão, một mình tôi đi dẫn người, bọn họ không thả người, tôi cũng hết cách, đến lúc đó không chừng sẽ đánh nhau, cho dù tôi đánh thắng được bọn họ, như vậy bọn họ chắc chắn không phục, một đám người bản địa bị một người tới từ Trung Quốc như tôi đánh bại, bọn họ có thể vui được sao, như vậy người sau lưng bọn họ cũng không cam lòng, lại đến gây sự với tôi, cô xem vấn đề này chẳng phải sẽ càng náo lớn hơn sao?
Yamaguchi Rika nghe Tần Dương nói xong lập tức cảm thấy chán nản. Nói nửa ngày hóa ra người ta gọi tới nhờ mình giúp đòi người, anh coi tôi là trợ lý hay là bảo mẫu của anh đây?
- Chẳng lẽ anh không biết báo cảnh sát sao?
Tần Dương cười tủm tỉm trả lời:
- Báo cảnh sát chưa chắc đã hữu dụng, có rất nhiều chuyện tôi nghĩ tiểu thư Yamaguchi cô rõ ràng hơn so với tôi chứ nhỉ. Tiểu thư Yamaguchi, việc này cô nhất định phải giúp tôi, như vậy đi, cô đi theo tôi một chuyến, đợi lát nữa tôi mời cô uống rượu, ăn khuya, thế nào?
Yamaguchi Rika thiếu chút nữa đã phun máu, bảo tôi đây làm chân chạy cho anh, anh trả thù lao chính là mời tôi uống rượu, ăn khuya?
Mời tôi ăn cơm?
- Tần Dương, anh cho tôi cả ngày rảnh rỗi không có chuyện gì, đi quản mấy chuyện đánh rắm này của anh à?
Giọng điệu của Tần Dương vô cùng thoải mái:
- Chuyện liên quan tới tính mạng con người sao có thể là đánh rắm được. Bây giờ còn chưa xảy ra xung đột, cho dù mặt ngoài tôi không gây rắc rối cho bọn họ, nhưng sau lưng khó đảm bảo tìm bọn họ nói chuyện cuộc đời. Nếu tiểu thư Yamaguchi thấy chết mà không cứu, đến lúc đó đừng trách tôi gây sự, tôi cũng chỉ bị ép buộc...
Yamaguchi Rika hít một hơi thật sâu, có xúc động muốn đập ngay điện thoại của mình, lạnh lùng nói:
- Anh chờ đó!